Cô dụi mắt.
Đầu vẫn choáng.
Có lẽ là di chứng của việc “xuyên ”, cảnh tượng mắt mờ mờ ảo ảo, như phủ một lớp sương mù, nhưng trong cảnh tượng hiệu ứng ánh sáng dịu nhẹ , chỉ một thứ đặc biệt rõ ràng: đó là một khuôn mặt đang chăm chú cô.
Có chút quen mắt...
Trầm Chanh mơ hồ “ừ” một tiếng, đưa tay gạt mái tóc dài mơ hồ dính tai và hai bên má cô, yêu thương nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Chanh Chanh.”
Lệ Vi Lan nên lời cảm xúc của lúc .
Đội của Đường Luật tối nay vẫn chia phòng, mỗi một phòng, ai ngờ cửa thấy giường một cục phồng lên.
Lệ Vi Lan trong lòng vô cùng tức giận, đoán Đường Luật đó sẽ giới thiệu em gái cho , mà từ chối đủ dứt khoát, khiến nghĩ đến chủ ý đưa phụ nữ đến đây .
Anh vốn định trực tiếp đóng sầm cửa bỏ , nhưng thấy mái tóc dài đen nhánh mơ hồ rủ xuống bên giường, thấy chút quen thuộc, mới tiến gần, phân biệt rõ ràng là ai.
Ai ngờ thấy là một khuôn mặt ngày đêm mong nhớ.
Anh hận cô chuyện vô tình khiến tức giận.
mặt khác, tự chủ mà trong lòng đỡ cho cô, cô là tính cách xa cách, một khi gặp khó khăn chỉ nghĩ đến việc lùi bước nhường nhịn, đổi một cách khác, chứ nghĩ đến cách vượt qua khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-400.html.]
Mặc dù đây là đầu tiên và cô cãi , nhưng trong lòng suốt thời gian qua chỉ nghĩ đến việc cô buồn , lời nặng lời quá , cô chấp nhận .
Nếu vì tâm trí hoảng hốt suy nghĩ lung tung, thì thể mở cửa mới phát hiện giường ?
thấy cô thực sự ngoan ngoãn giường , tóc dài, mặt mộc, như sương như khói, như một giấc mơ, ảo ảnh chỉ cần chạm là tan biến, thậm chí dám gọi to cô, chỉ đành xuống, thấy làn da trắng sứ của cô do vùng vẫy mà lộ , lúc nhận cô dường như mặc gì, mới như bỏng tay vội vàng rụt bàn tay vốn định lay cô dậy.
Anh đóng cửa .
TBC
“Chanh Chanh?” Anh mới tới, vén chăn cho cô, che làn da trắng nõn lộ , đau đầu phát hiện chăn giường sạch sẽ như ở căn cứ.
Đây vốn là căn nhà tìm tạm để nghỉ qua đêm, chăn cả năm giặt , còn thấy sạch sẽ vết m.á.u vết bẩn gì... Chỉ là bản đắp thì , lúc cô quấn , Lệ Vi Lan vẫn cau mày.
Cô từ từ mở mắt.
Đôi mắt cô mờ mịt như chứa nước, khuôn mặt đầy vẻ bối rối.
dù thế nào thì Lệ Vi Lan cũng thể rõ ràng: trong mắt cô thần, như thể linh hồn đột nhiên đưa cơ thể .
Trong lòng run lên, trong khoảnh khắc nghĩ đến: là thế giới của cô xảy chuyện gì chứ?
Lo lắng che lấp sự ngạc nhiên trong chốc lát, Lệ Vi Lan nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán cô, nơi đó ướt đẫm, toát một đầu mồ hôi.
Ánh mắt cô dần dần sáng tỏ, như cuối cùng cũng nhận là ai.
“Lan Lan...” Có lẽ mới tỉnh dậy, giọng của Trầm Chanh vẫn còn lười biếng, cô mơ màng Lệ Vi Lan đang mang vẻ mặt lo lắng mặt, nhưng trong lòng vẫn bận tâm đến chuyện xảy đó, lắp bắp hỏi: “Lan Lan, giận em nữa ?”