Hạ Cẩn Thời .
Hắn liếc màn hình, cau mày : “R02? Dấu hiệu sự sống biến mất?”
“Viện trưởng...” Người điều khiển máy móc thôi, R02 vốn là tổ thí nghiệm mà bọn họ cảm thấy an nhất, dù thì cái cây cũng khá xảo quyệt và còn tự bảo vệ , trốn sâu như còn ở lòng đất, nhưng bây giờ mấy tổ khác , chuyện R02 xảy chuyện?
Hạ Cẩn Thời đẩy đẩy cặp kính sống mũi: “Trong tổ đó một nghiên cứu viên của chúng đúng ?”
“ .”
Hạ Cẩn Thời gật đầu, định gì đó, thì đột nhiên đến bên tai vài câu, sắc mặt ngẩn trong chốc lát, với nghiên cứu viên vẫn đang chờ chỉ thị của một câu “Làm theo quy định cũ” vội vàng rời .
Hạ Cẩn Thời thấy đàn em nhỏ tuổi phong trần mệt mỏi, mặt mày lem luốc ở cửa viện nghiên cứu.
Phó Ngôn Châu , thôi, cụp mắt xuống.
Hạ Cẩn Thời lập tức hiểu điều gì đó, cong môi với : “Đàn em, viện nghiên cứu mãi mãi một chỗ dành cho . Cậu nguyện ý về, vui mừng.”
Phó Ngôn Châu chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, nhanh chóng cúi xuống, một lời.
Hạ Cẩn Thời mở cửa viện, dẫn Phó Ngôn Châu , với : “Cậu ở Noah, chỉ sợ là quen nhỉ? Những ở đó, ngay cả lời cũng hiểu ?...”
Phó Ngôn Châu nắm chặt tay.
Hắn một lời, đối mặt với những hai bên lượt cúi đầu với , sắc mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt lóe lên một tia tức giận: Đàn đúng.
Bọn họ hiểu gì, nhưng bọn họ nhiều chuyện để với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-431.html.]
Hắn nghĩ đến Hi Bắc.
Đàn , chỉ những tự phụ như mới cảm thấy chỉ những giống mới xứng chuyện với .
gì cả.
Hắn chỉ im lặng Hạ Cẩn Thời kể cho về hướng nghiên cứu và tiến độ hiện tại của viện khoa học, đến mức mới chút kích động, Hạ Cẩn Thời với : “Noah bây giờ nghiên cứu đến ?”
TBC
Phó Ngôn Châu một chút về hướng nghiên cứu. Chủ yếu là tiến bộ về dị năng trong phương hướng sinh hoạt và sự tiện lợi.
Quả nhiên, Hạ Cẩn Thời cau mày, nhưng chất vấn lời , chỉ bảo nộp báo cáo tiến độ nghiên cứu .
Phó Ngôn Châu gật đầu.
***
Trước khi đến căn cứ thành phố J, Lệ Vi Lan giải quyết mối thù cũ của .
Lời cầu xin cuối cùng của Khương Khâu khi c.h.ế.t là đừng khó bạn gái của là Lâm Tú, nhưng Lệ Vi Lan đồng ý.
Anh còn nhớ lúc đó trong lòng chỉ nghĩ: Đồ ngốc , thật đáng.
bây giờ, đối mặt với Trầm Chanh, lời trong lòng : “Anh chỉ Lâm Tú. Nếu cô một chút hối hận, thậm chí sửa đổi một chút, sẽ theo lời Khương Khâu mà tha cho cô .” Như cũng coi như thực hiện lời cầu xin của Khương Khâu . Anh cũng coi như phụ lòng bạn .
“Hối hận ?” Trầm Chanh im lặng một lúc, cô thở dài, “Em nghĩ là .”
Cô nhớ đến mấy bác của .