Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 439

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:12:44
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

liếc thời hạn tù và lượng vận động hàng ngày của Lâm Tú ghi máy chạy bộ, trong lòng cơn tức giận vì vu khống ban đầu cũng nguôi ngoai: Cô nhiều ở đây với một còn nếm mùi khổ gì? Không thấy những khác bên cạnh cô đều lạnh lùng , căn bản còn sức để thêm một câu nào nữa ?

Đã đây , con đường duy nhất của cô là sớm hiểu sai ở , thật lòng hối cải, như mới hy vọng sớm ngoài, còn với tình trạng của Lâm Tú bây giờ, e là chạy hỏng máy chạy bộ cũng ngoài !

TBC

đóng cửa bỏ .

Trong căn phòng là đàn ông, Lâm Tú cuối cùng vẫn sợ hãi rụt rè, dùng đôi mắt kinh hoàng đảo mắt khắp phòng, sắc mặt tái mét nhưng vẫn cố tỏ hung dữ: “ cảnh cáo các , đừng đụng ! là bạn học của Lệ Vi Lan, là do bạn của nhờ vả...”

“Thôi ,” theo một tiếng chuông chói tai, Lâm Tú kéo lên máy chạy bộ với một tiếng “tách”, cô hét lên một tiếng suýt nữa là ngã nhào máy chạy bộ, ngay lúc , một đàn ông khác bên cạnh cô vô hồn thì thầm với cô : “Không cần cô , chúng sức, cũng tâm trạng để đụng phụ nữ.”

“???” Không sức là ?

Lâm Tú nhanh hiểu cảm giác sức là như thế nào.

Cái máy chạy bộ c.h.ế.t tiệt , từ tốc độ chạy đến bước chạy, tất cả đều tính toán kỹ lưỡng, đợi đến lúc giờ nghỉ cuối cùng cô mới xuống máy chạy bộ, cô phát hiện rằng một thời gian dài vận động, não trở nên trống rỗng.

Cả như một con cá ướp muối vật sàn, Lâm Tú thở hổn hển, căn bản nghĩ đến hình tượng và vấn đề của nữa.

Cho đến khi tiếng chuông tiếp theo vang lên, cô chỉ hận thể nghỉ ngơi mãi mãi.

Trầm Chanh chạy đến chọc Lệ Vi Lan: “Lan Lan, lừa em, rốt cuộc Lâm Tú cô , ừm...” Cô do dự, nên thẳng là “thích .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-439.html.]

Lệ Vi Lan nhíu mày: “Em là, thích ?”

Anh chứ!

Trầm Chanh sửng sốt: “Hả, hóa ?”

Lệ Vi Lan gật đầu, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ phiền muộn: “Rất lâu đây bọn tham gia đại hội thể thao, các bạn nữ sẽ đến đưa nước. Mặc dù cô luôn mang theo nhiều chai, nhưng chai nước đá thì luôn đưa cho .”

“???” Trầm Chanh thấy chua trong lòng.

Đây là thanh xuân của con trai, là quá khứ của con trai mà cô tham gia!

Hừ, ghen ghen !

Ánh mắt Lệ Vi Lan đảo một vòng, nháy mắt trái với cô, : “ nhận. Anh tự mang nước, hơn nữa chạy xong chỉ thích uống nước thường thôi.”

“...” Tâm trạng của Trầm Chanh trong nháy mắt chuyển từ u ám sang tươi sáng, “Hóa đây Lan Lan vô tình như !”

Lệ Vi Lan : “Không , chỉ là nếu uống nước mà khác đưa thì sẽ khó xử, chi bằng ngay từ đầu đừng cho cô cơ hội.”

Trầm Chanh hiểu nghĩ đến những cây kẹo mút và quần áo cô đưa cho lúc đầu.

Lúc đầu, những thứ cô đưa cho cũng đều là ép buộc con trai nhận đúng ?

Loading...