Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 440

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:12:46
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tâm trạng cô chút chùng xuống: Nếu con trai thể lựa chọn, liệu con trai cũng sẽ từ chối ?

mới ,” cô thấy giọng trong trẻo của con trai, nhưng lời trong giọng đó ngọt ngào đến tưởng, gần như trong nháy mắt khiến lòng cô như hoa nở, “Hóa đồ vật đúng, mà là đúng.”

Anh về phía cô, mỉm : “Anh nhận nước của cô chỉ vì thích cô . Anh nhận lời của cô , vì tâm tư của cô . Anh đáp , nên đành giả vờ hiểu, tránh để chuyện trở nên khó xử.” Cho nên như cô nghĩ là vì là thẳng nam, cũng khó theo đuổi, chỉ là đó, trong lòng .

“Vậy em hỏi thêm một câu nữa nhé, lừa em!” Trầm Chanh đột nhiên tươi như hoa.

“Ừ, lừa em.” Ánh mắt dịu dàng đến tưởng.

“Anh bắt đầu thích em từ khi nào?” Trầm Chanh tò mò hỏi.

Lệ Vi Lan nhớ một chút, thành thật : “Anh nhớ.”

TBC

“Hả?” Cái cũng thể nhớ ?

“Anh nhớ bắt đầu thích em từ khi nào, lẽ là từ lúc thấy căn cứ Noah. Có lẽ là, từ lúc cầm con d.a.o trong viện nghiên cứu...” Lệ Vi Lan chìm suy tư, cuối cùng lắc đầu, nhíu mày như thể gặp một bài toán vô cùng khó, “Anh thể đo lường chính xác tình cảm của dành cho em bắt đầu từ khi nào, bởi vì nó luôn ở đó, khi nhận , nó trở thành bộ cuộc sống của .”

Nếu tình cảm, lẽ khi chỉ là một “nhân vật trong trò chơi”, thế giới quan của sẽ sụp đổ.

Anh câu , nhưng Trầm Chanh thể cảm nhận hàm ý thực sự của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-440.html.]

Trái tim cô run lên, cô hận thể ở đó ngay lúc để họ thể ôm hôn , xoa dịu nỗi buồn ẩn hiện lông mày và khóe mắt .

bây giờ cô .

Cô chỉ thể lặng lẽ áp môi lên màn hình, “chụt” một tiếng thành tiếng, ngẩn kịp gì, Trầm Chanh nhảy dựng lên như một chú thỏ lửa đốt đuôi: “Được , đợi đến căn cứ thành phố J, em sẽ đến thăm , chú ý an đường, chạy lung tung nữa!”

Giọng điệu lệnh, nhưng rõ ràng chỉ là một chiếc bánh bao mềm mại.

Lệ Vi Lan thầm, gật đầu, khóe mày khóe mắt như làn nước xuân chảy qua: “Được.” Anh đoán cảm giác mềm mại là gì.

Đối với một chú thỏ đang thò chân xác nhận lãnh thổ, thò đầu thò cổ xác nhận phạm vi cảnh giác, cách nhất tất nhiên là đừng nó sợ chạy mất.

Sau đó, đợi đến khi thể, trực tiếp mang cả thỏ lẫn cỏ về ổ, bao giờ để nó chạy mất nữa.

Cô hiếm khi chủ động hôn, lúc đoán cô ước chừng đỏ mặt đến mức chịu nổi, Lệ Vi Lan đương nhiên điều nên bỏ qua chủ đề , tiếp tục truy cứu.

Trầm Chanh thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi trò chơi.

Trong trò chơi, Lệ Vi Lan mỉm sờ môi , cảm giác mềm mại đó như thể vẫn còn vương môi.

**

Căn cứ thành phố J là một trong những căn cứ lớn nhất vùng đất hoang tàn ngày tận thế

Loading...