Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trầm Chanh trong lòng thấp thỏm, nhưng Hạ Cẩn Thời xuống chiếc giường sofa duy nhất trong phòng.
Hắn ấn ấn chiếc sofa cũ nát và tấm thảm trải sofa: “Thầy.”
“...” Trầm Chanh mở to mắt kinh ngạc màn hình điện thoại: Hắn gọi gì cơ? Thầy?
Hạ Cẩn Thời thở dài: “Thầy vẫn còn trách ?”
Câu trả lời thế nào? Có chuyện gì mà trách trách?
Trầm Chanh giọng điệu của đến một chữ ‘vẫn’, đoán rằng chắc chắn nhắc đến chuyện xảy gần đây: Nếu chỉ là chuyện chuyển công tác, thì một là chuyện đó vẫn xảy , hai là cũng thể là ‘vẫn trách’. Theo những gì cô thấy ở nhà Giáo sư Ngụy, chẳng lẽ... là chuyện nhà của ông?
Cô rõ thực hư, chỉ điều khiển phân của im lặng , ánh mắt liếc chiếc đồng hồ treo trong phòng thí nghiệm: Chỉ còn ba phút nữa là b.o.m nổ.
Có vẻ như Hạ Cẩn Thời cũng cần cô trả lời.
“Thầy, hướng về phía .” Hạ Cẩn Thời bóng lưng Giáo sư Ngụy, thở dài , “Người c.h.ế.t thể sống , thầy chế tạo thuốc giải cho virus thây ma với hy vọng một ngày nào đó Nghiên Nghiên và sư mẫu thể trở về nhân gian, nhưng giờ chúng cách hơn để kết thúc thế giới tận thế , tại còn khăng khăng con đường khó khăn và tốn thời gian như ? Chúng ở đây tranh cãi thêm một giây, bên ngoài thể sẽ ít một sống. Thầy, năm đó thầy thỏa hiệp, tại bây giờ khi Thự Quang ở ngay mắt, thầy phản đối ? Hôm nay thầy tìm chuyện, thấy cái cây thầy gì , nhưng trót b.ắ.n tên thì thể đầu , thầy, cho thêm chút thời gian nữa, con đường của sắp thành công . Nếu thầy chịu dành thời gian nghiên cứu những thứ cho , chúng thể thành nhanh hơn.”
Hai câu cuối cùng của Hạ Cẩn Thời nhận câu trả lời mà mong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-478.html.]
Người thầy đáng kính của vẫn im lặng từ đầu đến cuối, cúi đầu, thậm chí đáp bất kỳ điều gì về lý tưởng mà họ từng cùng theo đuổi.
Khuôn mặt Hạ Cẩn Thời hiện lên vẻ thất vọng buồn bã: Hắn thậm chí che giấu cảm xúc của .
Hắn rằng con đường chắc chắn sẽ nhận sự ủng hộ của nhiều .
Con đường sẽ càng càng hẹp, càng càng vắng lặng, đến cuối cùng, chỉ còn một cô độc bước .
thầy từng hết lòng ủng hộ , vì sự tôn trọng đối với những sự ủng hộ đó, vẫn hy vọng rằng họ nhất thiết chia tay .
Trầm Chanh mà trong lòng chấn động: Cái gì mà ‘con đường của sắp thành công’ ?
Chẳng lẽ là... gì Phó Ngôn Châu, Phó Ngôn Châu thỏa hiệp ?
Mẹ ơi!
Hắn vẻ mặt vẫn luôn im lặng của thầy, thở dài : “Thầy, những nguồn lực nghiên cứu mà thầy cần, chúng hiện cung cấp nữa. Nếu thầy tham gia, cũng ép buộc, nhưng cái bảng hiệu của thầy, tìm đến thu , chế độ đãi ngộ của thầy sẽ bất kỳ đổi nào, chỉ là về mặt nghiên cứu...”
TBC
Trầm Chanh mà tức điên lên: Hạ Cẩn Thời, những lời thật tức c.h.ế.t mà!