Ở cuối đội ngũ, Hạ Cẩn Thời đẩy đẩy cặp kính gọng vàng, trầm giọng : “Đừng giết.”
Ngón tay liên tục cử động, như thể vô sợi tơ phóng từ kẽ tay, mà những vây quanh khi chạm những sợi tơ đó tinh thần đều chấn động, Trầm Chanh thấy thế công vốn chỉ sắc bén của bọn họ, trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Kẻ cầm đầu là dị năng hệ sức mạnh gầm lên một tiếng, Trầm Chanh vốn thương ở cổ tay, nhận phân của liên tục lùi ba bước, cơ thể chấn động, đầu hiện lên một debuff: choáng váng.
Không tên đó tận thế tu luyện loại kỹ năng sư tử hống gì , tiếng gầm khiến Trầm Chanh màn hình cũng choáng váng, bộ màn hình đều rung chuyển dữ dội, chân nhân vật của cô xuất hiện nhiều vòng tròn đỏ, cô lăn đất liên tục né ba vòng, né đến vòng thứ tư thì thực sự rung lắc đến mức rõ màn hình, quẹt trúng một chút, Trầm Chanh đầu óc choáng váng, liền thấy phân kêu lên một tiếng đau đớn, má quét trúng, trực tiếp cháy đen một mảng.
lúc , cô đột nhiên thấy giọng của Phó Ngôn Châu từ phía : “Tránh !”
TBC
Cô né tránh, một dòng chất lỏng đột nhiên b.ắ.n về phía đám đó.
Đó là một dung dịch màu xanh lá cây.
Không là cái gì, nhưng rõ ràng là đám đó vô cùng kiêng dè, nhanh chóng né tránh.
Còn ở phía đám đông, Hạ Cẩn Thời thu nụ khóe miệng, nghiêm túc đối mặt với ánh mắt tỉnh táo hiếm thấy của Phó Ngôn Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-485.html.]
Trầm Chanh suy nghĩ một chút, trực tiếp ném lên Phó Ngôn Châu một ‘hồi xuân thuật’ để xóa debuff tiêu cực.
Cô hy vọng rằng hệ thống trò chơi cũng coi vi-rút thây ma là một loại debuff, thể xóa bỏ .
Hơi đen mặt Phó Ngôn Châu lóe lên, đau đớn gầm lên một tiếng, đột nhiên bốc lên đen.
Biểu cảm vốn nắm chắc phần thắng mặt Hạ Cẩn Thời chuyển sang lo lắng, chỉ thấy Trầm Chanh cầm tay một vũ khí trông khó chọc đột nhiên kề cổ Phó Ngôn Châu, tiến thoái lưỡng nan---rốt cuộc cho đến bây giờ, thí nghiệm chỉ thành công với mỗi Phó Ngôn Châu.
Mấy ngày nay mặc dù thí nghiệm của Phó Ngôn Châu dấu hiệu thất bại, nhưng thì vẻ như vẫn giữ một phần lý trí của con ?
Phó Ngôn Châu đột nhiên hét lớn với Hạ Cẩn Thời: “Thả cô !”
Hắn sang Trầm Chanh: “ tự nguyện, thực sự là tự nguyện.” Hắn khàn giọng , “Sư đúng, cách chuộc tội duy nhất của là kết thúc thế giới hỗn loạn và c.h.ế.t chóc . Đây là cách xin duy nhất của . Cô , với bọn họ rằng, thế giới còn tên Phó Ngôn Châu nữa.”
“Phó Ngôn Châu...” Trầm Chanh thôi: cô nhạy bén cảm thấy điều gì đó, dường như khi cô ném ‘hồi xuân thuật’ cho Phó Ngôn Châu, tình trạng đồng tử của chuyển màu định giảm nhiều, bất kể mục tiêu thí nghiệm của bọn họ là gì, nếu mục đích cuối cùng là thần trí của Phó Ngôn Châu duy trì trạng thái định, thì vẻ như cô giúp bọn họ một ?
Trong đồng tử còn sự hỗn loạn và khát m.á.u nữa, đó là sự định và tỉnh táo.