Chương 70
Mặc dù hương liệu vẫn mở , nhưng mùi hương thoang thoảng, thanh nhã tràn ngập khắp căn phòng, Lệ Vi Lan thấy trái tim đập thình thịch, nhanh.
“……” Tuy nhiên ngay đó, nhận điều gì đó , lông mày Lệ Vi Lan khẽ động: vui, cô ?
Nếu cô , thì cũng sẽ tặng cái chứ!
Đây ý gì, chẳng lẽ cho rằng vui quan trọng, thể dùng tiền để xoa dịu ?
Hay là, cô cho rằng tặng quà, dỗ dành xong, cô thể tiếp tục quan tâm đến đối tượng tiếp theo?
Gần như trong nháy mắt, tâm trạng vốn chút chuyển biến của Lệ Vi Lan giống như tàu lượn siêu tốc, tụt dốc phanh.
Trong nháy mắt, tâm trạng từ [vui vẻ] rơi xuống [buồn bã].
Anh khẽ gọi hai tiếng “Em ở đó ?”
“Có ở đó ?”
Không nhận bất kỳ hồi đáp nào.
Thật trớ trêu như thể việc một thiên thần là một ảo giác lúc ẩn lúc hiện.
Lệ Vi Lan nắm chặt hương liệu, tâm trạng càng thêm buồn bã.
TBC
**
Trầm Chanh lên mạng giờ nghỉ trưa để xem con trai, định tiện thể xem thử nhiệm vụ hàng ngày thành , ai ngờ lên mạng thấy Lệ Vi Lan đang vẽ vòng tròn ở góc phòng, đầu một vòng mây đen.
Một tủi xổm trong góc trồng nấm, mở xem, debuff [phẫn nộ] đầu biến mất.
Thay đó là một chỉ tâm trạng khác:
[Buồn bã: tốc độ -20%, sức chiến đấu -10%, tốc độ hồi m.á.u -10%]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-70.html.]
“……” Con trai ?
Trầm Chanh vốn chỉ định lên mạng để nhận tiền vàng của nhiệm vụ hàng ngày, nhưng cô ngờ con trai luôn bình tĩnh của , đột nhiên nổi giận một trận mà thể kéo dài lâu như .
Món quà 60 tiền vàng đó!
Con trai nhận thì coi như xóa debuff phẫn nộ, cũng tâm trạng [bình tĩnh] chứ, buồn bã?
Sao buồn bã !
Không con, tin!
Nhớ , Lệ Vi Lan, ngay cả khi họ mới gặp , thảm đến mức thể tự cởi sợi dây thừng tay, thảm đến mức chỉ thể cô đơn một , đầy máu, nhưng tâm trạng của vẫn luôn bình thản, giống như bây giờ…… d.a.o động cảm xúc dữ dội như ?
Trầm Chanh tin nổi, chọc chọc lưng Lệ Vi Lan, cơ thể rõ ràng run lên, nhưng vẫn chịu , chỉ càng dịch về phía bức tường, càng ngày càng gần, cả gần như sắp dán tường.
Lệ Vi Lan đương nhiên cảm nhận như trêu chọc mà chạm nhẹ .
Anh né tránh, chọc một cái.
Lại né tránh, chọc một cái.
Lệ Vi Lan tự nên nổi giận với cô như , nhưng đó bất kể gì gì, đều quan tâm. Cảm giác cô đơn như bỏ mặc giống như thủy triều ập đến bao trùm lấy .
Tại bây giờ cô mới xuất hiện?
Khoảng thời gian dài như , cô ?
Chẳng lẽ cô thực sự đối tượng quan tâm khác ở bên ngoài?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng cuối cùng, Lệ Vi Lan thể chịu đựng nỗi buồn dâng trào trong sâu thẳm trái tim.
Không gì khác, chỉ là buồn.
Con đối với những thứ thể kiểm soát, thể khống chế, vượt quá tầm kiểm soát, lẽ cảm xúc còn chỉ là bất lực chấp nhận hiện thực.