Trầm Chanh “a” một tiếng, phản ứng chậm chạp, chị Mã chắc là nghĩ cô buồn ngủ như là vì cũng nuôi thú cưng, mà thú cưng khiến cô mất ngủ.
Hu hu hu, . Nuôi con trai mây thì chắc cũng tính là nuôi thú cưng chứ.
Mặc dù, con trai cũng quậy thật.
Nghĩ đến lời hẹn của Lệ Vi Lan tối qua, mặt Trầm Chanh khỏi ửng hồng, chút màu hồng nhạt lọt mắt chị Mã, chị khỏi bật , lộ vẻ ái của từng trải: “Chị hiểu , xem mèo quậy phá nhỉ? Là bạn trai em ?”
“Á !” Trầm Chanh giật , suýt nữa nhảy dựng lên, mắt mở to tròn xoe --- thể là bạn trai , rõ ràng là tâm trạng khó khăn của bà già mà, “Em bạn trai!”
Thấy sắc mặt cô giống giả vờ, chút ngượng ngùng ban nãy tan biến, chị Mã đoán là hiểu lầm, cô gái nhỏ thế cũng giống như phản bác vì ngượng, chị lắc đầu : “Nhìn em lúc nãy, chị còn tưởng em đang yêu đương. Xem là chị hiểu lầm . Vậy tối qua em bận gì thế?”
Nói đến chuyện , Trầm Chanh chút ngây ngốc.
TBC
Cô nghiệp đại học việc ở thành phố N, đó sống ở đây, nhưng về độ quen thuộc với thành phố thì còn lâu mới bằng chị Mã, bản địa ở đây.
Đã định bán hàng rong, thì hỏi bản địa vẻ là một cách khá .
Cô cẩn thận trái , thấy lãnh đạo ở đây mới mở lời: “Chị Mã, em tan bán hàng rong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-91.html.]
“Hả?” Chị Mã do dự một chút, hình gầy gò yếu ớt của cô, “Em... chịu ? Bán hàng rong vất vả lắm đấy.”
Trầm Chanh do dự một chút.
Cô sợ vất vả, nhưng mà... trò chơi dù cũng chỉ là trò chơi, mặc dù trong trò chơi cô đúc kết một quy luật kinh tế, cũng coi như nghiên cứu một chút, nhưng áp dụng thực tế thì hợp .
Cô sợ gì khác, chỉ sợ lỗ vốn.
Nếu như đem cả quỹ nhỏ chuẩn cho con trai đều bù hết thì chẳng tệ hại lắm !
nghĩ đến nhiệm vụ thu thập tháng của , nghĩ đến trong trò chơi lẽ tiền nạp sẽ ngày càng nhiều, mà dựa theo kinh nghiệm chơi các trò chơi khác đây của Trầm Chanh, nếu nạp tiền thì nhân vật lẽ sẽ sống khó khăn... thậm chí căn cứ Noah cũng thể triều đại xác sống trong tương lai tấn công, những tí hon cô nuôi trong căn cứ đều sẽ chết.
Nghĩ đến những điều , cô cảm thấy ý định thoái lui trong lòng tan biến, đôi mắt trong veo chị Mã, : “Vất vả thì em sợ, chỉ cần lỗ vốn là !”
Chị Mã .
Nhìn cô gái nhỏ mắt, chị nhớ thời điểm mới .
Nếu vì mấy chục năm việc vất vả, chị cũng thể tích cóp cho con một gia sản lớn như ở thành phố mới nổi --- chị Mã hiện 4 căn nhà ở thành phố N, thực chỉ tiền cho thuê thôi cũng đủ cho cả nhà chị sống , nhưng bản chị cũng xuất nghèo khó, nên chị hiểu hơn ai hết cuộc sống của một cô gái một khó khăn như thế nào. Nghĩ đến bao nhiêu thăng trầm của trong những năm qua, chị cũng từng nhiều giúp đỡ, giúp đỡ khác cũng coi như là một cách đền đáp.