Ai cũng  chìa khóa đang    đại Boss.
 nếu dễ dàng bắt  như thế thì đây  chẳng  là game kinh dị cấp S .
[Một tân thủ mà dám trực tiếp mò  sào huyệt đại Boss,  chơi kỳ cựu chắc  nghĩ chúng   ngốc ?]
[Còn nhớ cái  não tàn   ? Vừa mở ngăn kéo liền  bóp c.h.ế.t ngay.]
[Hình như đó là  đại Boss phát điên dữ dội nhất.]
[Trong ngăn kéo đó đến giờ vẫn  ai   manh mối từ bức ảnh bên trong.]
 dĩ nhiên  rõ cuộc thảo luận giữa những làn đạn bình luận.
Thế là  chỉ  , thấy Hứa Hiểu Lị     vẻ đùa cợt, bèn lặng lẽ lùi  hai bước.
“Đừng đùa, đại lão. Không thể vì  nghèo mà kéo   tìm ch*ết chứ.”
Quả nhiên, tin    bằng tin chính .
Nghĩ tới cảnh Hứa Hiểu Lị lúc nãy mặt  cảm xúc mà  tay g.i.ế.c ,  nuốt khan một ngụm nước bọt.
“Mày  đạo cụ màu vàng, mày  ch*ết .”
Khi ném   đám quái độc, Hứa Hiểu Lị cũng từng  câu .
“Hay là thế  nhé.” Thấy  cứ chần chừ  chịu đồng ý, Hứa Hiểu Lị mở kho tích điểm.
  con  9999+ tích điểm trống trơn mà mắt sáng rực như   lấp lánh.
Cô  xoay tay mở kho vũ khí.
“Mày  vũ khí gì, tao đều  thể cho."
“Tao còn  thể tặng mày một lá bùa hồi sinh, đảm bảo mày sẽ  ch*ết.”
Một lá bùa hồi sinh  tốn gần 9000 điểm tích lũy — tương đương cày ít nhất ba mươi phó bản mới kiếm .
Đó đúng là kỹ năng đổi bằng mạng sống.
Vậy mà Hứa Hiểu Lị định cho  ? Quả thật khó mà tin nổi.
“Vì  cô  tự ?”  lẩm bẩm, tay vẫn tiện thể nghịch vài món vũ khí.
Súng tự động cũng … nhưng s.ú.n.g laser  ngầu hơn hẳn. Hay thôi, chọn s.ú.n.g ngắm .
“Tao và Châu Lâm đều  từng ch*ết một  ở phó bản . Một phó bản chỉ dùng  một  bùa hồi sinh thôi.”
Hứa Hiểu Lị nắm tay Hứa Châu Lâm, vẫn  mê hoặc như cũ:
“Tao  hứa sẽ bảo vệ   cả đời."
“Nếu tao ch*ết, sẽ  còn ai chăm sóc   nữa."
“Tao  nghĩ , cùng lắm thì cả đời  rời phó bản , còn hơn  tách khỏi  trai tao.”
[Khoa… chỉnh hình! Đây là loại “khoa chỉnh hình” mà  tưởng hả?!]
[Hóa  hai   là một cặp, bảo  cứ dính  như keo.]
[Chẳng trách Hứa Hiểu Lị luôn bảo vệ gã ,   ngây thơ tưởng là tình  em.]
[Trong ấn tượng của , hình như   họ c.h.ế.t cũng là vì .]
[ là  hư  tình sâu.]
Hứa Hiểu Lị  đổi ít điểm tích lũy để mua cho  chút đồ ăn cho  chơi.
Cô  chống cằm, ngắm nghía   ăn ngấu nghiến,   trong đầu  đang tính toán mưu ma chước quỷ gì.
Rạng sáng năm giờ,  còn lơ mơ thì  Hứa Hiểu Lị kéo thẳng dậy. Cô   dấu “suỵt”,  dẫn  men theo cầu thang thoát hiểm  lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-kinh-di-ta-bi-boss-luyen-ai-nao-quan-lay/chuong-9.html.]
“Anh cô ?”  hỏi.
Ánh mắt Hứa Hiểu Lị khẽ lóe, né tránh câu hỏi.
“Tao đưa mày  phòng đại Boss trộm chìa khóa.”
[Hứa Hiểu Lị định giấu Hứa Châu Lâm để một   mạo hiểm ?]
[  thấy cô  bỏ thuốc Hứa Châu Lâm!]
[ là lòng  đàn bà, cứ tưởng cô  yêu thương  trai lắm; ai ngờ giữa thế giới game kinh dị , chẳng  tình thật .]
[ cô   lập kết giới bảo vệ Hứa Châu Lâm cơ mà!]
Trên đường leo lên,  lén liếc sang Hứa Hiểu Lị.
Cô  bình thản  : “Mày nên nghĩ xem   phát huy bùa hồi sinh cho hiệu quả nhất. Chọn thời điểm c.h.ế.t cho chuẩn.”
“Đại Boss sẽ  g.i.ế.c .”  buột miệng. Nói xong mới sững .
Khóe môi Hứa Hiểu Lị cong thành một nụ  lạnh: “Tao thích kiểu tự tin đó."
“Biết  loại vai ác   thích gặm mấy kẻ ngốc như mày.”
Cô  đưa  dừng   cánh cửa sắt loang lổ gỉ sét.
Cửa phòng nghỉ  cũ kỹ, lớp gỉ đỏ khiến   khó phân là rỉ sắt  vệt m.á.u khô.
Từng động tác kế tiếp, chúng  đều  hết sức cẩn trọng.  nhón chân, như   băng mỏng.
Ánh  lướt qua, thấy Boss đang say ngủ.
Tia sáng mờ chiếu lên sống mũi cao thẳng, làn da trắng như tuyết, ngũ quan  đến mức chẳng giống  thật.
Hàng mi rậm khẽ phủ xuống mí mắt, để  một bóng mờ tuyệt .
Hắn  mặc áo blouse trắng như thường, chỉ còn chiếc sơ mi đen thuần gợi cảm đến cấm dục, cổ áo khẽ mở…  bỗng nhớ đến nốt ruồi đen khi   thấy…
[Sao cô   gần xem thử?]
[Hôn một cái .]
[Nước miếng sắp chảy hết lên  đại Boss . Trước nay  từng thấy  chơi nào mê trai đến .]
[Một bên là phó bản kinh dị, một bên là phó bản tình cảm.]
 chợt nhận   đang  đến ngây dại.
Trước đây    mê trai như thế, chỉ là gương mặt đại Boss   trúng đúng gu thẩm mỹ của  — còn  cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Đang định xoay  tiếp tục tìm chìa khóa,  thể  bỗng như  ai đẩy nhẹ một cái.
Mất thăng bằng,  bổ nhào xuống, đè lên  đại Boss đang   giường.
Má  dán chặt  lồng n.g.ự.c .
Không  thấy nhịp tim, làn da lạnh toát, nhưng chẳng đáng sợ như  tưởng.
Gáy   xoa nhẹ, động tác dịu dàng đến bất ngờ.
 chẳng thấy khó chịu chút nào, như thể  trải qua cảnh  vô  .
Hứa Hiểu Lị  thấy cảnh đó thì mặt tái mét.
Trong tay cô , tấm ảnh manh mối  khéo lộ .
Ánh mắt cô   trở nên mỗi lúc một kỳ lạ, thậm chí xen chút sợ hãi.
 vội kêu: “Cô mau !”
 tưởng Hứa Hiểu Lị ít nhất sẽ sững , nhưng cô    hai lời,   chạy thẳng.
Ngay lúc đó, đại Boss   đè bên  mở  đôi mắt — hai tròng mắt đỏ như máu.