Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-06-17 01:53:32
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời vừa hửng sáng, Trần Ánh Trừng tự nhiên tỉnh giấc, vừa mở mắt liền đối diện với ánh mắt của Giang Tùy Sơn. Chỉ thấy đầu ngón tay hắn đang quấn lấy một sợi tóc nàng, tựa như tiểu miêu nghịch ngợm đùa giỡn đuôi đồng bạn.

 

“Dậy rồi à?” Trong mắt Giang Tùy Sơn ánh lên ý cười nhàn nhạt. “Vừa rồi Lạc Diều có tới, nhị ca cũng vừa ghé qua.”

 

Trần Ánh Trừng còn nửa tỉnh nửa mê, nghe vậy thì tròn mắt hỏi: “A?”

 

“Chỉ là tiện đường ghé ngang, gõ cửa một tiếng, thấy nàng còn chưa dậy thì đi rồi.”

 

“Ừm…”

 

Nàng lại nhắm mắt, xoay người trong chăn tìm một tư thế thoải mái, cuộn tròn trong lòng hắn, có vẻ còn muốn ngủ tiếp.

 

“Không được ngủ nữa, mau dậy dùng bữa sáng thôi.” Giang Tùy Sơn một tay đỡ lấy đầu nàng, dịu giọng dỗ dành. “Ngủ thêm chút nữa là tới trưa mất rồi.”

 

“Vậy thì ăn trưa luôn đi,” nàng lười nhác dụi đầu vào cánh tay hắn làm nũng, thanh âm vừa tỉnh ngủ mềm dính như kẹo, “cho ta ngủ thêm một lát nữa thôi…”

 

“Phải ăn sáng.”

 

“Không muốn…”

 

“Trừng Trừng…”

 

Hắn nhẹ lắc đầu nàng mấy cái, thấy nàng không phản ứng, liền tự mình rời giường. Dọn dẹp qua loa, sau đó trở lại kéo nàng từ trong chăn ra, đỡ dậy mặc y phục.

 

“Hôm nay đâu có phải đi học.”

 

“Ăn sáng rồi muốn ngủ tiếp thì ngủ.”

 

Trần Ánh Trừng nằm nghiêng trong n.g.ự.c hắn, tay chân duỗi thẳng, miễn cưỡng để hắn kéo đến bàn trang điểm. Tới lúc ngồi ngay ngắn xuống ghế, tinh thần cũng tỉnh táo lại phần nào.

 

Nghe tiếng Giang Tùy Sơn mở ngăn kéo, nàng chợt nhớ ra điều gì, bừng tỉnh hẳn.

 

“Thắng Thiên kiếm vẫn còn ở chỗ ta mà!” Trần Ánh Trừng vội kéo ngăn kéo tầng dưới cùng ra, lấy trong hộp kim chỉ một vật ném lên bàn. “Thứ quan trọng thế này, sao lại để ở đây được chứ?”

 

Chiếc hộp khẽ run lên hai cái, thanh Thắng Thiên kiếm bên trong phát ra tiếng oán trách mơ hồ. Trần Ánh Trừng chắp tay sám hối một cách hết sức thành khẩn, rồi vội đẩy kiếm về phía Giang Tùy Sơn.

 

“Cái củ khoai nóng phỏng tay này, chàng mau mang đi đi. Chàng không biết có bao nhiêu người đang dòm ngó thanh kiếm ấy đâu!”

 

Giang Tùy Sơn vừa chải tóc cho nàng, vừa cúi đầu liếc nhìn, nói:

 

“Hai hôm trước, Dương Liễu Sinh có đến tìm ta, hỏi han về Thắng Thiên kiếm.”

 

“Lão còn mơ tưởng dùng Thắng Thiên kiếm để mở mật thất trong Kiếm Các, lấy được Xích Nhật kiếm phổ cơ mà.”

 

“Không phải kiếm phổ chẳng phải đã không còn ở Kiếm Các sao?”

 

“…Ừm.”

 

Trên mặt Trần Ánh Trừng, nụ cười nhạt dần. Nàng qua gương chăm chú nhìn gương mặt Giang Tùy Sơn. Chỉ thấy mắt chàng hơi cụp xuống, chuyên tâm vuốt lại mái tóc nàng, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả khi tu luyện.

 

“Tiểu Tước.”

 

“Hửm?”

 

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng qua gương, ánh mắt giao nhau, môi khẽ cong: “Sao thế?”

 

“Chàng cũng muốn học Xích Nhật kiếm pháp sao?”

 

“…Chuyện ấy, thật ra ta chưa từng nghĩ tới.”

 

Hắn trầm ngâm mấy giây, vốn định tiếp tục nghĩ đến chuyện kiếm pháp, nhưng trong gương lại hiện ra gương mặt Trần Ánh Trừng mang theo vài phần do dự, ánh mắt không chớp lấy một cái, chăm chú nhìn hắn như tiểu miêu lo lắng bị bỏ lại. Bộ dáng ấy khiến Giang Tùy Sơn nhịn không được khom người hôn nhẹ lên má nàng một cái, khẽ cười: “Ta chỉ cảm thấy kiếm pháp của sư phụ đã đủ cao minh rồi.”

 

“Nếu sư phụ nghe được lời này của chàng, chắc chắn từ nay về sau sẽ ngẩng cao đầu mà đi ngang giữa Thanh Hà đại lục.”

 

“Có đồ đệ như ta, lão nhân gia ấy xác thực có tư cách đó.”

Nam Cung Tư Uyển

 

“Ê ê ê! Từ khi nào mà chàng lại cuồng vọng tự đại đến thế?” Trần Ánh Trừng nói xong lại tự sửa lời, “Thôi, nói cuồng vọng thì không đúng, bởi vì chàng quả thực có thực lực ấy.”

 

Giang Tùy Sơn bật cười, sửa sang lại búi tóc cho nàng. Tay vừa chạm đến làn tóc mềm thì nàng lại né đầu sang bên, không cho chạm vào.

 

“Giờ cũng không còn sớm, chàng nên trở về đi thôi.”

 

“Không vội.”

 

“Dạo này chàng bận rộn chuyện gì thế?”

 

“Trong Kiếm Các có một con Hắc Giao bỏ trốn, mai danh ẩn tích hơn tháng. Hôm qua có người gặp nó ở ngoài thành Cố Giang, hôm nay ta định dẫn người đi bắt về.”

 

“Yêu quái chạy khỏi Kiếm Các nhiều đến vậy sao?”

 

“Nghe Nghê Nhai nói, so với thời điểm ta mang Thắng Thiên kiếm ra ngoài thì số lượng còn tăng gấp ba.”

 

Trần Ánh Trừng nhíu mày: “Không có Thắng Thiên kiếm trấn áp, bọn yêu quái kia tính tình càng thêm hung hãn. Lúc chàng đi nhớ cẩn thận, cố gắng chọn giờ có nắng mà hành động. Hắc Giao ưa ẩn mình trong sương mù, mưa dầm là lúc thuận lợi cho nó nhất.”

 

“Ừ, ta biết rồi. Trừng Trừng hôm nay có sắp xếp gì không?”

 

“Chưa nghĩ ra, chắc ăn bữa sáng rồi lại ngủ nướng một giấc nữa.”

 

Nàng ngáp dài một cái rồi hỏi: “Trăm Dặm Ngôn Đông hôm nay có đi với chàng không?”

 

“Hắn không giúp được gì.”

 

“Cũng đúng. Hắn quen biết với Tần Hướng Lật à?”

 

“Hắn muốn quen với ai thì chỉ cần vài câu xã giao là được.”

 

“Vậy chàng giúp ta hỏi thăm, gần đây Tần Hướng Lật thường lui tới nơi nào.”

 

Giọng hắn đột nhiên trầm xuống: “Nàng tìm hắn làm gì?”

 

Tay phải hắn đặt lên vai nàng, chống cằm lên chiếc cổ thon thả của nàng. Giọng dấm gió rõ ràng, chẳng buồn che giấu.

 

Trần Ánh Trừng ngẩng đầu nhìn gương, thấy ánh mắt uất ức bất mãn kia thì cọ cọ tay vào cánh tay hắn, làm nũng:

 

“Chỉ là muốn hỏi thăm một chút chuyện. Nếu chàng không yên tâm, thì để con rối nhỏ của chàng theo ta.”

 

“Nàng có thể hỏi ta, hoặc ta đi hỏi giúp nàng cũng được… Cần gì phải tìm người khác?”

 

“Bây giờ thân phận chàng tôn quý, dễ khiến người ta sinh khoảng cách. Có những chuyện bọn họ không tiện mở miệng cùng chàng.”

 

Trần Ánh Trừng vẫy tay ra hiệu, Giang Tùy Sơn liền ngồi xổm xuống, tựa đầu lên hai chân nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-81.html.]

“Hơn nữa, ta cũng không đi một mình. Chàng còn nhớ hai vị cô nương đêm đưa ta túi tiền cho nhị ca không?”

 

Hắn ừ một tiếng, giọng có vẻ không vui.

 

Trần Ánh Trừng tiếp lời: “Đêm qua lúc ta rời Hạ Hầu phủ, hai nàng có đến tìm ta nói chuyện, bảo gần đây đang thịnh hành săn bắn. Nhóm các nàng định đi săn thú ở Ninh Sơn Thú Lâm.”

 

“Rồi sao? Chuyện ấy liên quan gì đến Tần Hướng Lật?”

 

“Nhà cũ của Tần gia nằm ngay gần Ninh Sơn.”

 

Giang Tùy Sơn cụp mắt, thở dài: “Vùng núi Ninh Sơn địa hình hiểm trở, nàng lại không quen đường sá nơi đó. Đợi ta có thời gian, sẽ đi cùng nàng.”

 

“Chàng đi thì người ta còn chơi bời gì được nữa?”

 

Chàng cắn răng: “Vậy ta âm thầm bảo hộ nàng, được không?”

 

“Ta không cần chàng bảo hộ.”

 

“…Ta chỉ muốn được đi cùng nàng thôi.”

 

Hắn nói như rấm rứt, đôi má phồng lên, ôm lấy đầu gối nàng, giọng như làm nũng: “Nàng dẫn ta theo đi mà.”

 

Trần Ánh Trừng kéo hắn dậy, dỗ ngọt: “Ngoan nào, ta đi là để giúp chàng mở rộng giao tình. Tần gia bị mất Xạ Nhật thần cung, vật ấy rất có thể ở trong Ninh Sơn Thú Lâm. Đợi ta tìm được, chàng chỉ cần mượn hoa hiến Phật, vừa hay có thể kéo gần quan hệ với Tần gia. Khi muốn điều tra Hạ Hầu phủ, chẳng phải cũng thuận tiện hơn sao?”

 

“Ta cũng có thể tự đi tìm.” Chàng cố chấp nói, nhẹ nhàng gạt tay nàng ra. “Đợi nàng thân quen với mấy người kia rồi, chắc chắn sẽ bỏ rơi ta thôi.”

 

“Từ đâu ra cái suy nghĩ kỳ quái đó?”

 

“Nàng ở Vĩnh Cùng thư viện…”

 

Hắn rũ mắt, thanh âm nhỏ đến gần như thì thầm, chất chứa tủi thân: “Nàng thường ở bên người trong thư viện, thường cùng Lạc Diều ra ngoài, còn ta thì bị để lại trong nhà…”

 

“Nếu muốn tính sổ kiểu đó,” Trần Ánh Trừng nhéo vào chỗ mềm dưới cánh tay chàng, “thì thời điểm chàng giúp sư phụ tra án bên ngoài, chẳng phải cũng bỏ ta lại trong nhà hay sao?”

 

“Kia ——”

 

“Không hiểu gì cả.” Hắn cúi gằm đầu, rũ rượi như cái bánh bao ỉu xìu, “Mỗi lần ta ra ngoài đều nhớ nàng, chỉ mong mau chóng quay về gặp nàng.”

 

Trần Ánh Trừng mỉm cười: “Ta lúc không thấy chàng… cũng nhớ chàng mà.”

 

Giang Tùy Sơn mím môi thành một đường thẳng, bộ dáng uất ức như một con mèo lớn đáng thương: “Vậy nàng nhất định phải cẩn thận, không được để mình rơi vào tình huống nguy hiểm.”

 

Trần Ánh Trừng xoa đầu hắn, dỗ dành như dỗ mèo con: “Biết rồi.”

 

Sau đó, Trần Ánh Trừng viết thư báo với cha mẹ ở Thanh Bảo Thành, nói mình sẽ ở Xích Nhật Thành tạm thời một thời gian.

Tuy Trần Nguyên Phúc có mắng mỏ một trận vì chuyện nàng chậm trễ việc học, nhưng có Xa Chí và Trần Chính Triệt ở đây, hai người cũng không ngăn cản nàng.

 

Nàng ở nhà nằm bẹp hai ngày, dạo hết một vòng khu phố xung quanh, chán đến sắp mốc meo, rốt cuộc nhận được thư mời của Diệp Thư Đào và Đường Tầm rủ đi săn ở Ninh Sơn Thú Lâm.

Trần Ánh Trừng vui vẻ đồng ý, mượn cung tiễn của Trần Chính Triệt, sáng sớm đã tới chân núi hội họp.

 

Chuyến này có bảy tám người, thêm thị vệ và nha hoàn thì lên đến hơn hai mươi. Ngoài Diệp tiểu thư và Đường tiểu thư, còn có Trăm Dặm Ngôn Đông, Tần Hướng Lật, và một người khiến Trần Ánh Trừng hơi bất ngờ là Hạ Hầu Lăng.

 

Hạ Hầu Lăng mặc váy lụa, tuy là trang phục b.ắ.n cung cưỡi ngựa, nhưng vẫn nổi bật như bước ra từ yến hội. Trên tay nàng còn ôm một con mèo cuốn đuôi, hai mắt mỗi bên một màu, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng, cái đuôi quấn lấy tay chủ.

 

Đường Tầm lén thì thầm với Trần Ánh Trừng:

“Hạ Hầu cô nương là do Tần công tử dẫn đến. Bình thường tụi ta nào dám mời nàng, lỡ mà làm nàng xước tay gãy móng thì ca ca nàng g.i.ế.c người như chơi.”

 

Tần Hướng Lật đúng thật rất thân thiết với Hạ Hầu Lăng, tự tay giúp nàng dựng lều, còn cho cận vệ thân tín canh giữ ngoài trướng.

Tần gia và Hạ Hầu gia xem ra quan hệ không tồi.

 

Trần Ánh Trừng đang nhìn lều của Hạ Hầu Lăng thì trước mặt đột nhiên nhô ra một cái đầu với nụ cười sáng loá, hai hàm răng trắng loá như dọa người.

 

“Tẩu tử!” Trăm Dặm Ngôn Đông vẫy tay rối rít, “Trùng hợp ghê, chỗ này cũng gặp được ngươi!”

 

Trần Ánh Trừng: “……”

 

Nàng lập tức quay lưng lại, Ngôn Đông thì vòng ra trước mặt, hạ giọng nói:

“Tẩu tử, thật ra hai người hòa nhau rồi đúng không? Nếu không đại ca ta sao biết hôm nay ngươi tới đây?”

 

“……”

 

“Đừng có lườm ta, Trần tiểu thư, Trần tiểu thư được rồi đi? Phải cảm ơn ta đấy, nếu ta không mở miệng thì Tần Hướng Lật chưa chắc đã đến đâu. Nhưng ngươi muốn gặp hắn làm gì? Không lẽ ngươi để ý hắn? Không ổn đâu nha, nếu đại ca ta biết thì tức điên mất!”

 

“Ngươi lắm mồm như vậy không thấy mệt à?” Trần Ánh Trừng hỏi.

 

“Không mệt.” Trăm Dặm Ngôn Đông không hề nhận ra hàm ý của nàng, thản nhiên ngồi xuống cạnh nàng, “Hai người thật sự làm lành rồi? Ta nghe nói Tạ Hữu Tình đóng cửa ở trong nhà mấy ngày rồi, có phải bị hai người dọa cho chấn động?”

 

“Ngươi có phải thích Tạ Hữu Tình không?”

 

“Ta á?! Sao có thể?!” Trăm Dặm Ngôn Đông bật dậy như bị chọc điện, la toáng lên, “Ta thích nàng? Phải mù mới thích cái thể loại vừa bệnh vừa điên như thế!!!”

 

Tiếng hét làm cả bầy chim trong rừng bay toán loạn. Mọi ánh mắt đều đổ về phía hắn, Ngôn Đông cứng đờ như tượng đá, mặt đỏ như gấc.

 

“Ta… ta thật sự không thích nàng đâu, dù nàng cũng hơi xinh thật, nhưng tính tình tệ vô cùng, cứ gặp ta là châm chọc mỉa mai.”

 

Trần Ánh Trừng gật gù: “Ngươi chắc là kiểu thích bị chửi đấy.”

 

“Á?”

 

“Ta đang khen ngươi mà.”

 

“À…”

 

Trần Ánh Trừng nói xong, thành công đánh lạc hướng sự tra hỏi của hắn. Nàng đang nghĩ lát nữa sẽ tìm vị trí Thần Cung thế nào, thì cổ tay đột nhiên bị thứ gì lông xù xù chạm vào.

 

Cúi đầu nhìn xuống, con mèo cuốn đuôi của Hạ Hầu Lăng không biết từ lúc nào đã nằm gọn dưới chân nàng, cái đuôi mềm mại lướt qua vạt áo.

 

Trần Ánh Trừng đưa tay vuốt nó, con mèo “ngao” một tiếng, thân mật cụng mũi vào lòng bàn tay nàng.

 

“Tiểu Hoa Hoa, sao ngươi lại chạy ra đây vậy?”

 

Hạ Hầu Lăng chạy tới, bế con mèo lên, cúi người chào Trần Ánh Trừng:

“Là tỷ à, Trừng Trừng tỷ tỷ từ Thanh Bảo Thành.”

 

“Chính tỷ là người đã tặng Tiểu Hoa Hoa cho muội mà, nó chắc nhớ mùi của tỷ nên tự tìm tới đó.”

 

Nụ cười của Hạ Hầu Lăng sáng bừng và hồn nhiên, giơ móng mèo hướng nàng vẫy vẫy tay:

“Tỷ tỷ, muốn chơi cùng Tiểu Hoa Hoa không?”

 

Khi nàng vẫy tay, chuỗi vòng tay tử đàn trên cổ tay cũng đong đưa theo, những viên châu sáng bóng phản chiếu ánh sáng mờ mờ.

 

Trần Ánh Trừng hơi sững người, thu lại ánh mắt, dừng ở gương mặt tươi cười trước mắt:

“Được chứ.

Loading...