Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 164
Cập nhật lúc: 2025-07-25 12:36:11
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau bữa cơm, Mai Ngạn Quân dẫn đầu Đầu Trọc và Diêu Nghiêu cùng mấy đàn ông bếp dọn dẹp bát đũa.
Vạn Nhạc Vận và Đào Dương nhanh nhẹn bày lạc, dưa hấu và kẹo, Đinh Mộ lấy trái cây lấy từ gian hôm qua gồm nho, táo, dưa hấu, quýt đường.
Mọi xem TV ăn trái cây, đồ ăn vặt, thỉnh thoảng những trong chương trình chọc ha hả.
Cười xong trong lòng chút chạnh lòng, tiếng nhạc quen thuộc, còn những lời chúc Tết thể thiếu.
Cảnh vật đổi , còn bao nhiêu còn sống.
Lam Vũ bọn họ còn trẻ, chịu yên, ngay cả thảm họa, họ cũng bao giờ xem TV một cách nghiêm túc, chơi thì cũng chơi game.
Xem TV quá nhàm chán, Mai Ngạn Quân lấy vài bộ bài tú lơ khơ, chia thành hai nhóm, chơi bài riêng.
Kẻ thua cuộc dán giấy ghi chú lên mặt hoặc dùng kẹp giấy kẹp mặt.
Lam Vũ dở ham chơi, chơi thua chỉ lảm nhảm, thua thì thôi, còn liên lụy cả Lý Gia Minh cùng đội với .
Kết quả là hai thua bò gầm bàn như chó con, Bình An và Thiểm Điện thấy cũng bò theo hai , khiến ngả nghiêng.
Lâm Trí Viễn và Vương Huệ Trinh lớn tuổi, chịu ồn ào, bèn lên lầu nghỉ ngơi , tối ăn sủi cảo sẽ gọi họ xuống.
Đến giờ , Đinh Mộ và Dương Thiến Vân lấy bột mì bàn ăn bắt đầu cán vỏ gói sủi cảo, nhân bánh chuẩn từ hôm .
Bốn phụ nữ gói sủi cảo những đàn ông đang chơi vui bên .
Họ cho sủi cảo nồi, Dương Thiến Vân liền sai Lục Mộc Thần gọi Lâm Trí Viễn và Vương Huệ Trinh xuống.
Sau khi đem dủi cảo lên bàn, Mai Ngạn Quân lấy bia cùng uống với Đầu Trọc bọn họ.
Nửa đêm náo nhiệt, ai cũng mặt đỏ tai hồng, vui kể xiết. Lúc họ tạm quên thảm họa, quên tận thế, quên những lúc cần căng thẳng thần kinh.
Cứ để họ tạm thời ăn mừng , ngủ dậy vẫn căng thẳng thần kinh đối mặt với thứ, bảo vệ vợ con và gia đình.
Trời quá lạnh, trụ đến nửa đêm họ đành giải tán.
Lúc về, Đinh Mộ đưa cho họ một ít trái cây và hạt dưa.
Mai Ngạn Quân đang dọn dẹp phòng khách, Đinh Mộ tắm cho hai đứa trẻ và mặc cho chúng bộ quần áo mới do cô tự .
Sau khi dỗ dành lũ trẻ lên giường, cô lấy những phong bì đỏ chuẩn đó đặt gối của mỗi .
Tiếp theo lấy hai bộ quần áo màu đỏ rực rỡ cho Bình An và Thiểm Điện . Tết đến , năm mới, khí thế mới.
Đinh Mộ vuốt ve đầu chúng, bước khỏi phòng khách.
“Vào gian tắm rửa ? Em đun nước .”
Đã dọn dẹp xong phòng khách, đầy mùi rượu, gật đầu.
Hai gian, Đinh Mộ bảo Mai Ngạn Quân tắm , cô đến cửa dùng ý thức kiểm tra tình hình vườn đất đen.
Khi cô tắm xong , Mai Ngạn Quân ngủ ghế sofa trong phòng khách.
Chỉ cần Đinh Mộ đến gần, liền mở mắt, ánh mắt sáng ngời, chút say xỉn. Đây là thói quen cảnh giác rèn luyện nhiều năm, Đinh Mộ cảm thấy nhói trong lòng.
“Chúng ngoài ngủ !”
Đinh Mộ chìa tay với , nắm lấy tay cô mượn lực dậy, ôm chặt cô thẳng lên lầu.
Anh vùi đầu cổ cô: “Anh nhớ em.”
Tầng 17 phòng 1702.
Sau một hồi vận động mãnh liệt và dai dẳng, Đào Dương dùng khăn nóng lau cẩn thận mồ hôi và Diêu Nghiêu.
Diêu Nghiêu dáng thon thả của cô: “Có em chuyện gì hỏi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-164.html.]
Đào Dương phơi khăn, giường xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Diêu Nghiêu.
“Trước đây em quên hỏi , Quân mổ heo, em thấy heo nuôi ở ? Còn chị dâu cho chúng nhiều trái cây như , lấy từ ?”
Diêu Nghiêu vươn tay gỡ những lọn tóc rủ xuống bên tai cô , khẽ.
“Anh Quân một gian thể cất giữ đồ đạc, trồng trọt và chăn nuôi. Heo nuôi trong gian, một trái cây trồng trong gian của , một dự trữ thiên tai. Anh tưởng em sẽ luôn nhịn tò mò hỏi.”
Thấy trêu chọc , Đào Dương trách móc: “Wow! Thật kỳ diệu, chẳng trách cả khu phố chỉ tầng 17, 18 của các là hòa đồng nhất. Lúc đầu bảo em ít nhiều, đừng lấy ngạc nhiên, em cứ đành giữ mãi trong lòng.”
Bị dáng vẻ xinh của cô trêu chọc, bèn kéo cô lên giường, đắp chăn, nhịn giở trò.
“Ai nha, mới lau sạch sẽ. Anh , a…”
…
Sáng hôm , mùng một Tết, tập thể tầng 17, 18 đều ngủ nướng bét nhè. Ngày xưa câu, gọi là “giấu tài”.
Đinh Mộ rời giường, kéo rèm cửa ngoài thấy đang tuyết rơi lớn, vệ sinh vội vàng xuống giường ngủ tiếp.
Câu tục ngữ “Tuyết rơi báo hiệu năm bội thu”, câu ở đời còn hiệu nghiệm nữa, tuyết rơi chỉ khiến môi trường trở nên tồi tệ hơn.
Mọi bỏ qua bữa sáng, dậy ăn trưa luôn.
Mùng một Tết ăn chay, kiêng ăn cá thịt và các thức ăn tanh. Cách đơn giản, Đinh Mộ dùng đậu phụ, miến, nấm hương, đậu phụ... một mâm cỗ chay đầy đặn.
Ăn trưa xong, Lý Trí Dũng và Trần Tử Kiện ở tầng 13 lên chúc Tết, còn đặc biệt mang theo kẹo và bánh gạo mà trẻ em thích ăn, thật là khó tấm lòng của thím Trần.
Đinh Mộ nhận lấy, rang một ít đậu phộng, hạt bí cho hai quà đáp lễ.
Trời như giúp đỡ, một ngày tuyết rơi dày đặc mùng Một Tết, mùng hai tuyết ngừng rơi.
Buổi chiều bữa cơm, bộ cư dân tầng 17 và 18 mang theo giấy tờ tùy xuống quảng trường nhận hạt giống khoai tây và bắp cải.
Để chống chọi với cái lạnh, Đinh Mộ phát cho miếng dán giữ nhiệt, hai đứa trẻ dán đầy n.g.ự.c và lưng.
Trước khi khỏi nhà, Bình An và Thiểm Điện nhất quyết ườn cửa chịu . Ngay cả lời Mai Ngạn Quân , chúng cũng .
Kể từ khi đến đây, chúng bao giờ ngoài, cuối cùng còn cách nào khác, đành dẫn chúng theo.
Lam Vũ và Lý Gia Minh về phòng lấy dây xích chó, đồng thời mang theo balo đeo chó, lúc đông còn đeo lên lưng.
Xuống đến tầng , hai chú chó chạy tung tăng nghịch ngợm. May mà Lam Vũ và Lý Gia Minh thường xuyên tập luyện nên sức khỏe lớn, nếu sớm hai con ch.ó kéo ngã xuống đất và kéo .
Họ lường , đến quảng trường vẫn còn nhiều xếp hàng, tốc độ di chuyển cũng chậm.
DTV
Lần cơ quan địa phương dựng lều trại, bên trong đốt than củi, nhân viên bên trong còn lạnh nữa.
Trên quảng trường, Bình An và Thiểm Điện khoác lên bộ lông đỏ rực, lập tức thu hút sự chú ý của ít .
Nếu ỷ nhiều , mấy đàn ông cao lớn, vạm vỡ, nếu thì sớm đến động thủ cướp mất .
Đặc biệt là Mai Ngạn Quân, dù đeo khẩu trang dày cộp nhưng đôi mắt lạnh lùng và sắc bén của quét qua xung quanh, là nên trêu chọc.
Hiện giờ, thậm chí còn đủ ăn, họ nuôi hai chú chó béo mập, bóng mượt.
Bây giờ những sống sót đều ngốc, họ ý thức về bản . Thời buổi , nếu chút bản lĩnh nào, thể nuôi chó như ?
Đông phức tạp, để tránh Bình An và Thiểm Điện chạy lung tung, những ánh mắt thiện cảm quá nhiều.
“Lam Vũ, Diêu Nghiêu, hai đeo chúng lên lưng !”
Để tránh gây những rắc rối cần thiết, Mai Ngạn Quân yêu cầu Lam Vũ và Diêu Nghiêu đeo chó ngực.
Mai Đóa và Thẩm Khả Nhi, hai cô bé sớm yêu cầu trong xe kéo nhỏ, quấn trong chăn bông, xung quanh là nhà bao bọc.
Đã xếp hàng gần hai tiếng mới đến lượt họ, ai cũng rét run cầm cập.
Cuối cùng cũng lý do tại tốc độ chậm như .