Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-07-25 22:59:04
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đinh Mộ ôm cổ Mai Ngạn Quân, nhắm mắt . Trong bóng tối, cô thể cảm nhận cảnh vật xung quanh đổi nhanh chóng, thỉnh thoảng ánh đèn mờ nhạt lóe lên, còn mùi hôi thối của t.h.i t.h.ể xộc mũi, nhưng chỉ trong chốc lát.

Rõ ràng, dịch chuyển tức thời của Mai Ngạn Quân kéo dài hơn bình thường. Khi Đinh Mộ đếm nhịp tim của đến gần một nghìn , mới dừng .

Khi chân Đinh Mộ chạm đất, cô suýt vững, Mai Ngạn Quân vội vàng đỡ cô.

“Chồng ơi, đây là ?” Đinh Mộ xung quanh, chỉ thấy một màu đen kịt.

Khả năng trong đêm của Mai Ngạn Quân hơn Đinh Mộ, nhưng lúc cũng rõ họ đang ở .

“Ở đây gì, khá bằng phẳng, chúng tạm nghỉ đêm ở đây !”

Sử dụng dị năng nhiều năm, đầu tiên Mai Ngạn Quân dịch chuyển tức thời xa như . Sức mạnh tinh thần của cạn kiệt, giọng lộ rõ vẻ mệt mỏi giấu nổi.

Nghe giọng của , Đinh Mộ kiệt sức, lập tức dùng ý niệm lấy một cốc nước suối từ nguồn suối cho uống.

Cô tập trung tinh thần động tĩnh xung quanh, âm thanh của sinh vật sống nào.

Đinh Mộ bật đèn pin, thấy Mai Ngạn Quân uống một cốc nước suối, tinh thần chỉ hồi phục đôi chút, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, cô liền hoảng hốt. Dịch chuyển xa như thực sự tiêu hao nhiều sức mạnh tinh thần của .

Mấy ngày qua để rời nhanh chóng mà họ ăn uống đầy đủ.

“Anh đói ? Chúng gian ăn chút gì đó nhé!” Cô lo lắng cho sức khỏe của .

Mai Ngạn Quân gật đầu, Đinh Mộ đưa gian, ghế sofa, hai ăn cơm bò hầm khoai tây.

Sau khi ăn xong, uống thêm một cốc nước suối, Mai Ngạn Quân cảm thấy khá hơn nhiều. Anh sợ những xe tỉnh dậy theo chỉ huy của Đầu Trọc, bèn với Đinh Mộ: “Mộ Mộ, chúng ngoài thôi! Đưa họ nữa.”

Đinh Mộ hiểu lo lắng điều gì, ý niệm lóe lên, hai cùng chiếc xe buýt sang trọng xuất hiện ở nơi ban đầu họ dừng .

Xung quanh vẫn yên tĩnh, bóng tối bao trùm mảnh đất , như thể thời gian ngừng trôi.

Mở cửa xe, Đinh Mộ bật đèn pin lên, Mai Ngạn Quân theo , tiện tay đóng cửa xe.

Trong xe, thấy hai trở về, Bình An và Thiểm Điện vui vẻ vẫy đuôi, trời nóng khiến chúng thở hổn hển.

Đinh Mộ vuốt ve đầu chúng, thưởng cho chúng một cây xúc xích: “Ngoan lắm! Mau về chỗ .”

Bình An và Thiểm Điện ngoan ngoãn về chỗ .

“Mẹ, hai chứ?” Một giọng từ hàng ghế vang lên, là giọng của Mai Vũ Văn.

Mai Đóa tựa Mai Vũ Văn ngủ, Đinh Mộ đến cạnh bé, dùng ánh mắt đầy yêu thương hai đứa trẻ.

Cảm thấy nhiệt độ trong xe dần tăng, cô nhờ Mai Ngạn Quân bật quạt sạc, lấy thức ăn và nước uống cho .

“Anh ngủ một chút , tỉnh ngay .” Đinh Mộ ngước lên , ánh mắt đầy lo lắng.

Mai Ngạn Quân căng thẳng, lời xuống ghế bên cạnh, vợ con một nữa, mới từ từ nhắm mắt.

“Có chuyện gì thì gọi !”

Đinh Mộ nắm tay Mai Vũ Văn, khẽ hỏi: “Đói ? Có ăn chút gì ?”

Mai Vũ Văn lắc đầu, khi khởi hành ăn tối, hiện giờ đói.

Mai Đóa vẫn dựa ngủ, dám động đậy, sợ cô bé tỉnh giấc, chỉ thể cứng ngắc.

Đinh Mộ dậy đỡ đầu Mai Đóa, cúi đặt ghế ngả lưng xuống: “Con ghế bên cạnh , để trông em cho.”

Cậu bé lời dậy, nhường chỗ, ghế bên cạnh Mai Ngạn Quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-203.html.]

Có ba ở bên, thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến, tựa ghế lưng và ngủ say.

DTV

Để ngủ thoải mái hơn, Đinh Mộ giúp ngả ghế .

Nghe tiếng thở đều của hai cha con, Đinh Mộ yên tĩnh dưỡng sức, tai lắng động tĩnh bên ngoài, trong lòng hồi tưởng những sự việc xảy trong hai ngày qua và lên kế hoạch sắp tới.

Một lúc lâu , cô thấy trong xe hít thở đều, ở hàng ghế tỉnh.

Trong bóng tối, tỉnh dậy về phía cửa xe mà bật đèn pin, từ hàng ghế lượt kiểm tra .

Đèn pin để mờ, dựa ánh sáng yếu ớt, Đinh Mộ thấy cái đầu bắt mắt của đó, là Đầu Trọc.

Khi đèn pin chiếu đến, Đầu Trọc thấy Đinh Mộ ở ghế, đang mỉm với .

Đầu Trọc vui mừng: “Chị dâu...”

Đinh Mộ lập tức hiệu im lặng, chỉ Mai Ngạn Quân đang ngủ.

Đầu Trọc thấy Mai Ngạn Quân thì kinh ngạc vui mừng, mắt như bóng đèn nối điện, bất ngờ sáng lên, ánh mắt rực rỡ chằm chằm mặt , khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh hiện lên nụ .

Trong lúc , lượt tỉnh dậy.

Nhìn thời gian, mới hơn 1 giờ sáng.

Đinh Mộ thấy nhóm ba Lam Vũ và Trương Bằng Phi cũng tỉnh giấc nên cô tựa lưng ghế từ từ chìm giấc ngủ.

“Mẹ, con vệ sinh!” Thẩm Khả Nhi vẫn còn nhỏ nên vô tư vang vọng trong thùng xe.

Bên ngoài trời tối đen như mực, đặc biệt là vật gì chui từ đất . Vạn Nhạc Vận vô cùng lo lắng mà Đầu Trọc: “Anh Tuấn, bây giờ?”

“Không ! Đi với cha.” Đầu Trọc cầm tay Thẩm Khả Nhi xuống cuối thùng xe.

Lúc khi sửa xe, Mai Ngạn Quân cũng tính đến vấn đề .

Vì thế Lý Trí Dũng thiết kế dỡ hai chỗ ở phía xuống, biến thành một thiết kế chìm để thành một phòng vệ sinh nho nhỏ, bên trong một bồn cầu nhỏ tự động xả nước.

Thẩm Khả Nhi vệ sinh xong ngoài, mấy phụ nữ cũng nhịn mà xếp hàng lượt từng một giải quyết vấn đề sinh lý. Vì để tiết kiệm nước nên cũng tự giác, đợi mấy lượt xong mới xả nước.

Mọi đều thức dậy và hoạt động một lúc lâu. Lâm Trí Viễn đầu mấy nhưng vợ chồng Đinh Mộ vẫn còn ngủ ở ghế.

Ông cảm thấy chút lo lắng, run rẩy lên, đến bên cạnh hai thở dài.

“Ông Lâm, ông đừng lo lắng, ba cháu chỉ đang do mệt mỏi quá thôi. Ngày mai họ thức dậy là sẽ ạ.” Mai Vũ Văn kéo tay ông xuống một chỗ trống bên cạnh.

“Vũ Văn, cháu chỗ là chỗ nào ?” Trương Bằng Phi cũng đến. Bọn họ nhớ kỹ lời Mai Ngạn Quân dặn rằng sự đồng ý của thì phép mở cửa sổ.

“Nghe ba cháu rằng chúng cách trung tâm thành phố xa .” Sợ đánh thức ba đang ngủ, Mai Vũ Văn cố tình hạ thấp giọng . Cậu bé cũng chỗ là chỗ nào.

Lâm Trí Viễn “Ừm” một tiếng, cũng thêm chuyện gì nữa. Ông nhóm Đầu Trọc ở phía đang liên tục về phía .

Ông dậy, Trương Bằng Phi giơ tay đỡ để ông mượn lực của dậy.

Mai Ngạn Quân dặn dò Đầu Trọc rằng khi dịch chuyển cả và xe thì sẽ tiêu hao nhiều tinh thần lực, cần canh ở đầu xe, cho phép bất kỳ nào mở cửa xe ngoài.

Anh vẫn luôn ghi nhớ như in trong lòng. Sau khi thức dậy, ngoại trừ việc đưa Thẩm Khả Nhi vệ sinh thì bao giờ rời khỏi vị trí .

Lâm Trí Viễn xuống ở bên cạnh bằng ánh mắt tán dương.

“Văn Tuấn, Ngạn Quân cho cháu là chúng sẽ chạy ?”

Đầu Trọc suy nghĩ một chút: “Anh cháu về phía bắc nhưng cụ thể nơi nào thì vẫn quyết định.”

Lâm Trí Viễn tựa lưng thoải mái lên ghế, tay đặt ở đùi, ngón tay gõ nhẹ đầu gối, đôi mắt thất thần về phía đầu xe vẫn tối đen như mực, đây là động tác mỗi khi ông suy nghĩ.

Loading...