Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-07-26 22:44:21
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh một cái, suýt nữa dọa sợ đến tè quần, một họng s.ú.n.g đen ngòm đang chĩa thẳng trán .
Anh run rẩy, tay cầm d.a.o rơi xuống đất, giơ hai tay lên: “Đừng bắn! Chúng , ác ý.”
Đinh Mộ nghi ngờ bọn cướp thời nay đào tạo chung ở một lớp , mà lời thoại cũng giống .
Bốn phía thấy cửa xe mở thì đều vây quanh.
Thấy dẫn đầu ném dao, giơ hai tay lên, họ nhận điều , liếc mắt trong xe.
Bọn họ một cái, cũng lượt ném vũ khí xuống đất.
Người xe Mai Ngạn Quân, trông vẻ nhút nhát, giống bọn cướp hung ác.
Mai Ngạn Quân dậy, giơ tay ấn xuống nòng s.ú.n.g của Lam Vũ.
“Các là ai?” Anh hỏi bằng giọng trầm.
Người đàn ông dẫn đầu thấy Lam Vũ thu súng, thì thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng suýt nữa mất mạng ở đây. Anh thấy câu hỏi của Mai Ngạn Quân, vội vàng : “Chúng là tuần tra an ninh của thị trấn , thôn cho phép ngoài .”
“Thôn? Tại chúng thấy bản đồ?” Lý Gia Minh lấy bản đồ , tìm kiếm kỹ lưỡng.
“Thôn của chúng hẻo lánh, nếu khi lũ lụt rút để đường bùn lầy thì ngoài thể . Trước thiên tai, nơi đường, cũng phù hợp để canh tác. Chính phủ xây dựng khu nhà mới ở bên ngoài, dân đều chuyển . Chúng là những lén trở về trong mùa đông khắc nghiệt.”
Bọn họ trong xe súng, nên dám giấu giếm.
“Quanh đây ai từng đến ?” Đinh Mộ hỏi.
Có bố trí tuần tra, chắc chắn thị trấn nguồn nước.
“Trước vài nhóm dân tị nạn, họ thấy đồ thì cướp, tha cho cả trẻ nhỏ, tất cả đều chúng đánh đuổi .”
Mai Ngạn Quân dẫn đầu xuống xe, với chiều cao 1m85, tạo áp lực vô hình lớn với đàn ông dẫn đầu.
“Chúng chỉ qua đây, dừng , cũng cướp đoạt vật phẩm của các .”
Người đàn ông dẫn đầu chút khó xử. Thường thì nếu xông qua, họ sẽ đánh đuổi ngay, nhưng đây là đầu tiên xe tới thị trấn, hơn nữa họ súng.
“Tam Nhi, mau về gọi trưởng thôn tới.” Người đàn ông thể quyết định, đầu bảo phía gọi trưởng thôn.
Tam Nhi nhanh nhẹn dựng chiếc xe đạp trong bụi cỏ lên, đạp xe lảo đảo về phía .
“Các đợi ở đây một lát, về gọi trưởng thôn .”
Thiếu một , đàn ông dẫn đầu sợ Mai Ngạn Quân và nhóm của bất ngờ tấn công, bèn xuống nhặt d.a.o đất.
Đinh Mộ cầm nỏ bước xuống xe, đàn ông nhặt dao, thấy tay liền lỏng , d.a.o rơi xuống đất, cũng nhặt .
Cứ như ! Mạng sống quan trọng, ngay cả phụ nữ trong xe cũng dễ chọc.
Chờ mười phút, chiếc xe đạp lảo đảo chở một dần dần tiến gần họ.
Xe dừng , đạp xe là một đàn ông trung niên, Tam Nhi phía , nhảy xuống xe xoa m.ô.n.g liên tục.
Người đàn ông trung niên đen sạm vì nắng, toát lên vẻ thanh tao. Ánh mắt sắc bén quét qua hai chiếc xe, đó bình tĩnh quan sát Đinh Mộ, thấy cô là một phụ nữ cầm nỏ, dám coi thường, liền với giọng nhẹ nhàng: “Nghe các qua thôn của chúng ?”
“Chúng chỉ qua, tuyệt đối dừng trong thôn.” Đinh Mộ thẳng.
Người đàn ông trung niên trả lời ngay, mà phối hợp : “Chúng từng dân di cư từ thành phố đến cướp phá. Khi đó họ cũng khẩn cầu cho họ qua, kết quả là họ nổi lòng tham, những cướp đồ mà còn dân thương.
Bất đắc dĩ nên trong thôn chúng tự lập đội tuần tra, dựng chướng ngại vật ở đầu thôn, đuổi qua.”
Như thể tìm bạn cũ để tâm sự, ông chỉ những vũ khí thô sơ đất tiếp tục : “Những vũ khí thô sơ đều do dân thôn tự mài dũa.”
Đinh Mộ thầm mắng một tiếng lão cáo già, mở lời dài dòng chỉ để đòi hỏi điều kiện: “Chú điều kiện gì?”
“Cô gái thật thẳng thắn!” Người đàn ông trung niên lớn: “Mỗi hai cân lương thực, phân biệt loại gì.”
“Thành giao!” Cô hạ nỏ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-233.html.]
Người đàn ông trung niên liếc mắt Đinh Mộ với ánh gian xảo: “ còn một yêu cầu, để đề phòng các báo sai lượng , tự đếm.”
Đinh Mộ mím môi, ông đầy ý tứ sâu xa: “Chỉ chú lên xe!”
“Cô cần hỏi ý kiến đồng đội ?”
Người đàn ông trung niên thấy Mai Ngạn Quân và cạnh cửa xe như hai pho tượng Phật Đinh Mộ.
“Không cần! Chú lên xe !”
Đinh Mộ thu nỏ , nhường chỗ cho ông , một động tác mời.
Người đàn ông trung niên do dự, bước lên xe.
Vừa lên xe, ông giật sững , suýt nữa mất hồn.
Lam Vũ cầm s.ú.n.g ở ghế phụ, thấy ông lên xe, còn mỉm .
Tim ông như nhảy khỏi lồng ngực, trấn tĩnh , từng bước về phía xe, ngang ngó dọc, cẩn thận đếm .
Lúc xuống xe, ông đếm chiếc xe địa hình phía .
“Tổng cộng ba mươi sáu .” Một lát , ông lau mồ hôi trán, rõ là do sợ nóng.
Đinh Mộ thờ ơ vác nỏ lên vai, nhếch nhác, cò kè mặc cả: “Trẻ còn b.ú sữa tính, chúng chỉ cho sáu mươi cân khoai lang, chú nhận ?”
Người đàn ông trung niên sợ Đinh Mộ đổi ý định, vội vàng gật đầu: “Nhận! Quyết định .”
Vừa lên xe, ông hối hận về sự liều lĩnh của , sợ chỉ lấy lương thực mà còn mất mạng, ngờ đối phương giữ lời.
Người cạnh cửa mở khoang hành lý, Mai Ngạn Quân kéo một bao khoai lang từ trong , vác đến mặt đàn ông trung niên, : “Chắc đủ sáu mươi cân, chú lấy về cân thử xem đủ .”
“Đủ ! Đủ !” Đùa , đối phương , s.ú.n.g súng, ông điên mới đủ.
Người đàn ông trung niên nhận lương thực, dẫn đầu cùng vài đồng bọn vui mừng chạy .
Hai khiêng túi khoai lang, nhặt con d.a.o đất lên, lúc mấy đàn ông từ trong thôn , họ hợp lực tháo dỡ rào chắn.
Đinh Mộ và những khác lên xe, Trương Bằng Phi ghế lái, lái xe.
Xe khởi động, trong thôn đều hai bên đường, nhường đường cho xe qua.
Bác Trịnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khi chiếc xe địa hình chậm rãi qua rào chắn, ông đầu về phía dân thôn bên đường như cảm giác gì đó.
“Ba của A Thủy!” Ông nghĩ nhầm, bèn dụi mắt hai .
“ là dượng của con. Trịnh Hoằng, dừng xe, đó là dượng của con.”
Xe buýt chạy một đoạn thì bộ đàm vang lên tiếng của Trịnh Hoằng: “Ngạn Quân, dừng xe , ba thấy dượng .”
Đinh Mộ dụi mắt, miệng mấp máy: “Lại gặp nữa .”
Mở cửa xe, chờ đến lúc Đinh Mộ và những khác xuống thì bác Trịnh đang bắt tay với , nước mắt giàn giụa tâm sự.
DTV
“Đây là dượng của .” Trịnh Hoằng giải thích khi thấy Đinh Mộ và những khác đến.
Quả thật là trong nhà!
“Anh rể, em tưởng đời gặp nữa, thấy chị em?” Người đàn ông lau nước mắt .
Bị hỏi đến vợ, bác Trịnh càng nức nở: “Chị em còn nữa, Tú Vân ? Không cùng em ?”
Người đàn ông gật đầu: “Tú Vân ở trong thôn.”
Lòng bác Trịnh chùng xuống: “Sao các ở đây, A Thủy , hai già ...”
“Đừng nhắc đến đứa con bất hiếu đó nữa. Nếu nhờ nó, em và Tú Vân ở đây.” Người đàn ông run rẩy tay lau nước mắt, với giọng căm hận.
“Nó với bọn rằng hai mất trong đợt lạnh giá.”
Người đàn ông thở dài cam chịu: “Chúng em A Thủy đuổi khỏi nhà, trong cái lạnh âm mấy chục độ. Đứa con bất hiếu đó chê chúng em ăn nhiều, vì một chút lương thực mà để ba chết, từ nhỏ đến lớn chỉ thích ăn cắp vặt. Trong nhà đáp ứng yêu cầu của nó, kết quả nó đối xử với chúng em như .”