Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-07-26 22:45:23
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ thể đợi một thời gian xem thế nào. Tất cả sách đều tìm hết , cơ bản đều như . Bây giờ cũng muộn , hôm nay đến đây thôi.”
Đinh Mộ đạt kết quả mong , cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Sau khi Đinh Mộ thương, mỗi khởi hành, Mai Ngạn Quân đều cẩn thận thảo luận lộ trình.
Thời tiết ngày càng nóng, nguồn nước ngày càng ít.
Không lâu đây, họ qua một thành phố lớn từng phồn hoa. Do nguồn nước ngầm cạn kiệt, bộ thành phố biến thành một thành phố hoang vắng, dân bỏ hết .
Trên đường chỉ thấy là xương trắng, gặp một sống nào.
Những cây núi khô héo chỉ còn cành khô, đất bắt đầu hoang mạc hóa dần.
Đất là nguồn sống của con , càng tình hình càng . Giấc mơ tìm một ngôi nhà mới của họ liệu thể thực hiện ?
Không ai !
Nhóm Đinh Mộ chậm, những nơi cung đường thì họ sẽ vòng qua, dừng dừng mất gần hai tháng.
Hôm đó họ cắm trại ở một thung lũng hẻo lánh.
DTV
Ban ngày nắng nóng, đêm đến khi nổi gió cát, thung lũng mà Đinh Mộ chọn là nơi thích hợp nhất để cắm trại.
Vừa dựng xong lều, Đinh Mộ cảm nhận thứ gì đó đang tiến về phía họ.
“Mọi dừng , thứ gì đó đang tiến về phía chúng .” Cô khẩn cấp dừng .
Mọi nhanh chóng tập trung , chờ đợi sự sắp xếp tiếp theo của cô và Mai Ngạn Quân.
“Chị dâu, là sâu tử thần ?”
Vẻ mặt Đào Dương đầy căng thẳng, lo lắng hỏi, tay còn cầm một cái xô, chuẩn lấy nước rửa rau nấu cơm.
“Hơi xa, rõ lắm.” Đinh Mộ như tiếng xe, cách xa, cô cảm nhận rõ ràng.
Cô đặt đồ xuống, xuống đất, nhắm mắt thả ý thức kiểm tra.
Bỗng dưng, cô bật dậy, giọng gấp gáp: “Nhanh! Mọi cầm lấy vũ khí, một đoàn xe đang tiến về phía chúng , mười chiếc xe.”
Mọi lấy nỏ cấp phát, lắp tên, im lặng chờ đợi.
Ngay cả Lâm Trí Viễn và Vương Huệ Trinh, mấy lớn tuổi, Diêu Nghiêu cũng phát cho mỗi một cái nỏ tay nhỏ gọn, dễ sử dụng.
Mai Ngạn Quân lấy s.ú.n.g tiểu liên , phát cho Trương Bằng Phi, Lý Gia Minh và Đầu Trọc, Trần Tử Kiện.
Lần khi tấn công sào huyệt của bọn cướp, họ lấy s.ú.n.g cối, còn hai mươi quả đạn phao. Anh để Diêu Nghiêu và Lý Trí Dũng mang theo, trông oai vệ.
Đoàn xe tiến lên nhanh, chẳng mấy chốc, một chiếc xe đen sì giống như của họ xuất hiện mặt.
Người trong xe, thấy đất xếp thành hàng, tay cầm đủ loại vũ khí, nam nữ già trẻ đều , lập tức sững sờ, liền cầm bộ đàm báo cáo tình hình với các xe phía .
Các xe phía lượt xuất hiện, chiếc xe đầu chậm rãi dừng .
Người xe quan sát một hồi, phát hiện Đinh Mộ và nhóm của cô hành động gì.
Không tấn công, cũng xông lên, quan trọng nhất là, ánh mắt của tất cả đều chằm chằm trong buồng lái xe, một lời.
Người trong xe thắc mắc, cầm bộ đàm: “Ông chủ, đối phương hành động gì, chúng nên gì tiếp theo?”
“Có nhận họ là ai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-255.html.]
“Không nhận , họ ăn mặc sạch sẽ, khuôn mặt bình thường. Rất rõ ràng, những là tị nạn.”
“Gọi bốn, năm mang theo vũ khí, xuống xe xem yêu cầu của đối phương là gì. Cố gắng đừng gây xung đột.”
Trong bộ đàm truyền đến giọng của một đàn ông.
“Rõ, thưa ông chủ!”
Nhóm Đinh Mộ đều mệt mỏi, còn đối phương năm đàn ông mặc trang phục màu đen, đầu để kiểu đầu đinh giống , lượt bước xuống từ hai chiếc xe, tay mỗi đều cầm một cây s.ú.n.g ống.
“Anh Quân, năm vệ sĩ giống như đào tạo bài bản.” Trương Bằng Phi nhỏ giọng .
Đối phương cách nơi nhóm Đinh Mộ hai mét, một đàn ông cắt đầu đinh dẫn đầu, trầm giọng : “Không là ở ?”
Đầu Trọc sờ cái đầu tròn của , nở nụ xa: “ vẫn hỏi mấy là ai đấy?”
Người đàn ông đầu đinh tỏ ngạc nhiên, đó coi như chuyện gì : “Chúng chỉ ngang qua nơi đây, cũng ý mạo phạm, đừng hiểu lầm.”
“Thật khéo, chúng cũng ngang qua chỗ và chuẩn nghỉ chân ở đây.” Sau đó Đầu Trọc : “Nếu cũng ngang qua, thì chúng lập tức tránh để nhanh chóng rời nhé?”
Liếc mắt thấy mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, đàn ông đầu đinh lạnh lùng : “Thật chúng cũng thích chỗ thung lũng , cắm trại tối nay ở đây.”
“Thật ngại quá, chuyện đều thứ tự đến và , chỗ là do chúng tìm thấy , tìm chỗ khác .” Trời cũng tối, Đinh Mộ tiếp tục tranh cãi với nữa mà thẳng thừng bảo họ rời đến chỗ khác.
“ thấy chỗ cũng lớn, cho dù chứa thêm đoàn xe của cũng thoải mái.” Người đàn ông liếc mắt thấy nhóm Đinh Mộ dựng xong lều trại.
Đinh Mộ khẽ nâng khẩu s.ú.n.g tự động trong tay lên, ánh mắt lạnh lùng: “Ngoài chỗ thung lũng , mấy đến chỗ nào thì tuỳ.”
Thấy cô chịu nhường một chút nào, đàn ông đầu đinh cũng mối quan hệ của hai bên căng thẳng như , thử : “Hay là chúng vẽ một đường ranh giới, sẽ vượt qua ranh giới của , cô thấy thế nào?”
Nói xong, đưa mắt Mai Ngạn Quân. Rõ ràng rằng đàn ông bất kỳ một điều gì mới chính là đầu.
Quét mắt năm cùng với vũ khí tay của họ, Mai Ngạn Quân trả lời mà hỏi ngược : “Mấy từ tới đây và chuẩn hướng nào?”
“Chúng đến từ Dương Thành và Tây Bắc.” Người đàn ông thành thật .
Dương Thành? Đinh Mộ thầm nghĩ, chẳng lẽ những vết xe mà họ thấy lúc là của bọn họ?
“Dương Thành ư?”
Mai Ngạn Quân cũng kinh ngạc. Từ lúc rời đến giờ cũng hơn một năm, lâu mới thấy tên thành phố .
“Mai Ngạn Quân, Quân ư?”
lúc , phía đối phương đột nhiên gọi tên Mai Ngạn Quân.
Mai Ngạn Quân về phía âm thanh tìm kiếm thì thấy một thanh niên trẻ tuổi với khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng tinh thần sáng láng bước .
Anh cẩn thận quan sát thì cảm thấy quen. Anh là Chung Ngọc, từng là đội viên cũ trong đội của .
“Anh Quân, thật sự là ! Em là Chung Ngọc đây.” Chung Ngọc vui vẻ .
Giống nhớ tới điều gì, vội vàng kéo đàn ông ở bên cạnh: “Lưu Dương Hạo, còn nhớ Quân ?”
Mai Ngạn Quân nhíu mày, nhưng khi định gì thì Bình An với Thiểm Điện nhanh chóng chạy vụt qua , lượt nhào lên hai họ. Chúng vui mừng phe phẩy cái đuôi và liên tục l.i.ế.m tay với mặt của hai họ.
“Là Bình An với Thiểm Điện! Chúng mày vẫn còn sống!” Chung Ngọc ôm chầm lấy hai con chó, trong mắt giống như nước mắt.
Những chú chó trung thành dù qua nhiều năm nhưng vẫn nhớ rõ những từng huấn luyện chúng.
Đi phía còn Lam Vũ đang cầm s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, Lý Gia Minh với Trương Bằng Phi đang cầm s.ú.n.g tự động, và cả Diêu Nghiêu đang ôm s.ú.n.g b.ắ.n hoả tiễn đều cùng lên.