Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:12:18
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong chớp mắt hai đến sơn cốc nơi mà cháu trai của ông quản gia đến.
Sơn cốc ở phía Tây Nam của nông trường, một dòng suối nhỏ chảy qua nông trường, chảy qua sơn cốc.
Đinh Mộ khắp thì thấy sơn cốc là bằng phẳng, vô cùng phù hợp cho việc xây dựng và chăn nuôi.
Cô nhổ cỏ khô ở xung quanh ở sơn cốc và lấy một cái xẻng. Mai Ngạn Quân cô cái gì, lấy xẻng ở trong tay cô và đào một cái hố nhỏ.
Đinh Mộ xuống, nhặt một cây gỗ nhỏ đào lớp đất bùn lên.
Chỉ thấy lớp đất bùn vô cùng rời rạc, pha nhiều cát và nhiều sỏi ở bên trong.
Khuôn mặt của Đinh Mộ dần trở lên u sầu: “Chất lượng đất ở chỗ , giữ nước, lẫn nhiều sỏi nên sẽ hạn chế trong việc trồng trọt. Loại đất như thế chỉ thích hợp để trồng khoai tây, khoai lang đỏ, đậu phộng, đậu nành và những thứ khác.”
Cô chỉ vùng đất trống xung quanh và tiếp: “Hơn nữa phần lớn đất đai trong sơn cốc đều ngập lụt và trở thành loại đất nhiễm mặn và kiềm, dẫn đến một ngọn cỏ nào sống nên đất thể trồng trọt sẽ vô cùng ít.”
Mai Ngạn Quân chỉ dòng suối nhỏ: “Ít nhất nơi còn nguồn nước chảy qua, đất nhiễm mặn và kiềm thể thông qua canh tác mà trở thành vùng đất phì nhiêu màu mỡ ?”
Đinh Mộ gì mà chỉ lắc đầu, Mai Ngạn Quân hiểu việc trồng trọt. Cô cũng mong chờ sẽ đưa một ý kiến chuyên nghiệp về phương diện .
“Nguồn nước qua nông trường Tinh Tinh chảy đến nơi . Nếu rơi mùa thiếu nước, thượng nguồn giảm lượng nước tiêu thụ thì nơi sẽ khô cạn.
Hơn nữa, đất nhiễm mặn và kiềm chỉ mất ba đến năm tháng là thể phì nhiêu luôn , thể mất từ ba đến bốn năm, nhiều là mất từ tám đến mười năm, chúng nhiều thời gian như .”
Nghe thấy cô giải thích rõ ràng cụ thể, suy nghĩ cũng thấy điều hợp lý: “Chúng xem nơi tiếp theo chứ?”
“Ừ, thôi!” Đinh Mộ phủi sạch bụi đất tay và cất xẻng trong gian.
Hai dịch chuyển đến nơi gần rừng thông, nơi từng là một công viên nước, bên một mạch nước ngầm chảy qua. Cho dù trong giai đoạn nóng khủng khiếp thì mạch nước ngầm vẫn đổi dòng chảy. Công viên nước vẫn còn một hồ nước khô cạn.
Nhìn hồ nước sâu thấy đáy, xung quanh một vài cây thuỷ sinh khô héo, xa xa một vùng đất trống rỗng, những hàng cây đây chặt hết chỉ còn mỗi gốc cây.
Lấy chân đá lên mặt đất phủ đầy sương trắng, đang dần trở thành vùng đất hoang vu do nhiễm mặn và kiềm, trong lòng Đinh Mộ vô cùng thất vọng. Cô thở dài : “Chỗ nguồn nước nhưng đất cũng vẫn giống như , nhiễm mặn và kiềm vô cùng nặng, thích hợp để trồng trọt.”
“Vậy chúng ……”
Mai Ngạn Quân xong, Đinh Mộ vội vàng : “Không , đến chỗ .”
Cô vội vàng xung quanh để tìm chỗ ẩn nấp, Cô chỉ tảng đá lớn cách hồ nước xa một chút và với Mai Ngạn Quân: “Chúng nấp ở chỗ đó .”
DTV
Hai xuống phía tảng đá thì lập tức chạy từ trong hồ nước .
Hai bên tay cầm các loại cuốc, d.a.o phay, mộc bổng, côn sắt.
Đinh Mộ dựng lỗ tai ngóng một lúc, hoá là các thôn làng ở xung quanh đang tranh giành nguồn nước .
Xem nơi càng thích hợp để ở, cô kể cuộc chuyện của hai bên cho Mai Ngạn Quân.
“Nơi , lãng phí thời gian nữa. Chúng đến nơi tiếp theo thôi.” Đinh Mộ ở chỗ thêm một chút nào nữa.
“Răng rắc”, lúc cô chuyện cẩn thận dẫm lên một viên sỏi ở chân mà gây tiếng động.
Hai bên đầu về phía tảng đá lớn nơi Đinh Mộ đang ẩn náu.
“Ai đang ở đó?”
“Lão tao, giỏi lắm, phục kích chúng ở đó đấy ?”
“Đồ chó má nhà , đừng buộc tội khác như thế.”
Khi hai bên đang cãi túi bụi, Đinh Mộ nhỏ giọng với Mai Ngạn Quân: “Chúng thôi.”
Sau đó, bóng dáng của Mai Ngạn Quân mang theo Đinh Mộ biến mất tảng đá.
Hai bên đang tranh cãi thì cảm thấy hoa mắt, hình như thứ gì đó bay ngoài nhanh.
“Hình như thấy thứ gì đó lướt qua mặt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-276.html.]
“ cũng thấy.”
Bọn họ sốc đến mức quên mất là đang cãi , hai bên .
Sau khi ngốc một lúc mới phản ứng , nhặt công cụ đánh lộn của lên, đó chạy như điên rời .
….
Đinh Mộ vùi đầu trong lòng n.g.ự.c Mai Ngạn Quân, bỗng nhiên, cô cảm thấy tiếng gió rít bên tai ngừng hẳn.
Mở mắt , lọt tầm mắt là rừng cây rậm rạp khắp nơi.
Điều khiến cô ngạc nhiên chính là, phần lớn cây cối vẫn còn cành lá màu xanh.
Nhìn lớp nước bùn dày đặc mặt đất, nơi ngập lụt, chịu đựng qua cái lạnh cực độ, nhưng cây cối đều sống .
“Là nơi ?” Cô đầu hỏi Mai Ngạn Quân, mặt mang theo sự vui sướng.
Ánh mắt sâu thẳm của Mai Ngạn Quân cô, đó nhướng mày : “Nơi là chân núi, thung lũng ở phía cơ, chúng còn leo lên nữa.”
Đinh Mộ bẻ một cây gậy gỗ trong đám cỏ khô gần đó để gậy chống: “Vậy chúng thôi.”
Mai Ngạn Quân lấy bản đồ , tìm một phương hướng thoạt nhiều cỏ dại: “Đi lên từ đây.”
Nói xong dẫn đầu , Đinh Mộ theo phía .
Trong núi rừng đường , uốn lượn hướng về phía , hai lên ước chừng hai mươi phút thì mặt đất bắt đầu xuất hiện một ít cỏ dại màu xanh.
“Chồng ơi, chúng còn bao lâu nữa?”
Càng lên cao, ngọn núi càng dốc, Đinh Mộ khỏi chút hoài nghi liệu nhầm đường .
Mai Ngạn Quân lấy tấm bản đồ vẽ tay, khi xác nhận lộ trình là chính xác, thì mỉm cô, “Chúng chỉ cần xuyên qua những hàng cây là đến nơi , em mệt ? Để cõng em lên nhé?”
“Không cần , em chỉ sợ nhầm đường thôi.”
Đinh Mộ nhanh chóng từ chối, dù đường gập ghềnh, nhưng cô vẫn thường xuyên dành thời gian tập thể dục mỗi ngày, nên đường núi như khó cô.
Hai xuyên qua rừng núi cây cổ thụ cao chót vót thêm mười lăm phút nữa, thì đột nhiên Đinh Mộ cảm thấy mắt sáng bừng lên.
Một thung lũng hiện mắt hai , bao quanh là cỏ cây tươi xanh um tùm, một dòng suối chảy qua giữa thung lũng, dòng suối trong vắt thấy đáy, thung lũng yên tĩnh đẽ.
Lắng cẩn thận, còn âm thanh mơ hồ của côn trùng truyền đến, cùng với tiếng các loài chim tên.
Đinh Mộ kích động, trái tim đập loạn xạ, cô nhớ bao lâu mới âm thanh của thiên nhiên như .
“Ông xã, mau xem, đây chính là nơi mà chúng đang tìm kiếm.” Ánh mắt cô sáng ngời, ánh mắt càng thêm kiên định, chỉ thung lũng xinh với Mai Ngạn Quân.
Mai Ngạn Quân nắm lấy tay cô, khóe miệng cong lên, lộ một nụ rạng rỡ.
“Đi xuống xem.”
Giẫm lên lớp cỏ mềm chân, Đinh Mộ cúi xuống nhổ cỏ, bùn đất bên , cô chút nghĩ ngợi mà lấy một cái xẻng từ trong gian.
Mai Ngạn Quân vội vàng nhận lấy: “Mộ Mộ, em tránh một chút, để .”
“Trước tiên nhổ cỏ lên để xem đất như thế nào.”
Mai Ngạn Quân giơ xẻng đào lên một nắm bùn, bùn đất ẩm màu nâu sẫm, trong đó hai con giun đất nhỏ đang tung tăng nhảy nhót.
“Đất đen ?” Đinh Mộ dám xác nhận.
“Đất trông màu mỡ, nên việc trồng lương thực chắc là vấn đề gì.”
Sau khi bùn đất xong, Đinh Mộ lên, kéo Mai Ngạn Quân một vòng khắp thung lũng.
Thung lũng lớn, đủ để xây dựng một thị trấn nhỏ ở đây.