Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:13:15
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong rừng, bọn họ dựng đủ loại lều lớn nhỏ, bốn năm cái lều quân dụng lớn bên trong mấy cặp nam nữ đang bận rộn quần .

Đây là cuộc vui tận thế ? Hay là bữa tiệc cuối cùng?

Thực sự là thể nổi, cô vội vàng thu hồi ý thức.

“Tình hình bên ngoài thế nào?” Giọng trầm thấp của Mai Ngạn Quân vang lên bên tai.

Đinh Mộ định tinh thần: “Tạm thời gì, tối om thế chắc bọn họ cũng dám tay lúc .”

Bọn họ đang hưởng thụ lạc thú trong bóng tối, nhưng cô nhắc đến chuyện với Mai Ngạn Quân.

Một tia sáng le lói ở đường chân trời, tiếng hét của thím Trần vang lên từ phòng ăn.

Mọi nghĩ rằng ai đó lẻn , nhanh chóng chạy từ nhà đến phòng ăn.

Ở giữa phòng ăn, thấy một con vật khổng lồ màu nâu mặt đất, lưng về phía cửa , nhanh chóng giơ nỏ và d.a.o về phía nó.

Đầu Trọc cầm d.a.o phát tiếng động và bước đến gần, vài bước phát hiện một sinh vật khổng lồ bất động mặt đất. Vì , lấy hết can đảm bước lên phía dùng lưỡi d.a.o chọc vật đó.

Đầu Trọc cảm nhận độ cứng cáp của lưỡi d.a.o thì tự hỏi: “Chết ?”

Sợ rằng đánh giá sai, càng dũng cảm hơn, dùng chân đá con vật, nhưng nó phản ứng. Anh bước về phía rõ con gấu nâu, thấy một vết cắt sâu ở cổ nó, khỏi giật . Tuy nhiên, đó nở một nụ bật to.

Không cần nghĩ, cũng ai chuyện , vì với , “Đó là một con gấu nâu, trai và chị dâu g.i.ế.c chết.”

Nghe , Lam Vũ chạy lên vài bước, cúi xuống xem xét con gấu mặt đất, “Trời ơi! Thật sự là một con gấu!”

“Đây là con gấu lang thang ở rìa rừng trong trận động đất , Quân và chị dâu tìm thấy nó ở .” Lý Gia Minh trí nhớ đặc biệt về môi trường xung quanh, ngay cả khi trời tối, vẫn thể nhớ đặc điểm của con gấu nâu đó.

Nghe con gấu chết, thím Trần vòng quanh con gấu xem xét một hồi, với Đầu Trọc và Lam Vũ, “Các cháu mau chóng mang nó suối xử lý , khi m.ổ b.ụ.n.g nhớ đừng vỡ túi mật, thứ đó thể dùng thuốc đấy.”

Mấy Đầu Trọc cùng khiêng con gấu nặng ba bốn trăm cân suối, đám trẻ con theo xem náo nhiệt.

Vợ chồng Lâm Chí Viễn ở cửa khiêng con gấu, những cảm xúc khó tả lóe lên trong đôi mắt, hôm qua Đinh Mộ thẳng thừng một trận, tối qua ông cũng dám ăn cơm, nhưng cũng ai gọi bọn họ.

Mẹ con Dương Thiến Vân cũng tự về phòng, chào hỏi bọn họ.

“Lão Lâm, hôm qua chúng sai .” Vương Huệ Trinh đầy hối hận.

Lâm Chí Viễn liếc vợ, ông cảm thấy , thung lũng lớn như , mấy bọn họ thể canh tác hết, chẳng là lãng phí , thu nạp thêm , để cho nhiều hơn sống gì sai, ông một lời trở về phòng.

Hơn hai trăm bên ngoài tường rào, những siêng năng ngoài tìm kiếm rễ cây thức ăn khi trời sáng.

Đám cuồng hoan suốt đêm qua cũng mùi thức ăn bay từ bên trong tường rào đánh thức.

Thành Tam ngửi thấy mùi thơm liền bật dậy, phụ nữ ăn mặc mỏng manh bên cạnh như con rắn xương quấn lấy , “Tam gia, ngủ thêm chút nữa .”

Sau một đêm phóng túng, Thành Tam đói đến mức n.g.ự.c dán lưng, liếc một cái, nhấc chân đá cô xuống đất thương tiếc, trong mắt đầy chán ghét, “Cút !”

Bốn tên đàn em thấy tỉnh dậy lập tức nịnh nọt bưng thức ăn nấu chín đến vây quanh, “Tam gia, sáng sớm mà trong thung lũng hầm thịt, thơm c.h.ế.t khác mất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-297.html.]

Nhận lấy thức ăn do Thiết Nhị Quải đưa tới, Thành Tam ngửi thấy mùi thịt thơm trong khí, bữa ăn nhạt nhẽo của , nhẫn nhịn nỡ đánh đổ, cuối cùng nuốt hết bụng.

Có thức ăn bụng, Thành Tam đè nén cơn giận dữ, “Chắc chắn trong thung lũng nhiều vật tư, chúng để lấy đây?”

Tài Đản liếc mắt xung quanh, trong mắt lóe lên ánh sáng tính toán, “Tam gia, chúng đông , hoặc thể dùng xe lu tấn công .”

Thành Tam hỏi với vẻ thích thú, “Cánh cửa chắc chắn như , cách hả?”

“Tam gia, ngài xem là gì?” Tài Đản đưa tay chỉ khu rừng, khóe miệng nhếch lên một nụ nham hiểm.

“Cây! Giỏi lắm, đúng là tài.” Thành Tam vui vẻ vỗ vai Tài Đản, tiếp tục , “Lập tức sai đốn vài cây lớn. Ngày mai chúng thể thung lũng ăn thịt .”

“Tam gia minh!” Ngũ Trụ đúng lúc bày tỏ sự kính trọng đối với Thành Tam.

Thành Tam lấy khẩu s.ú.n.g đeo bên hông , ánh mắt như lưỡi d.a.o tẩm độc, “Chưa đủ, ! Mang đôi con , bắt bọn họ quỳ cổng lớn, khi nào trong thung lũng mở cổng, thì bọn họ mới dậy. Đã đến lúc bọn họ đóng góp chút gì đó, thể nuôi bọn họ công .”

Chẳng mấy chốc, hai con Kha Chương, cũng chính là hai đạt thỏa thuận trao đổi với Đinh Mộ đêm qua, hai tên đàn em lôi cổng lớn đá ngã xuống đất.

Đinh Mộ những gì đang xảy bên ngoài bức tường, cô nhiều việc , khi ăn sáng qua loa, cô đồng giúp dựng nhà kính, còn Mai Ngạn Quân thì xây tường ở vách đá.

Hôm nay Mai Vũ Văn trực ở phòng giám sát, thấy tất cả, siết chặt buông lỏng tay.

Buổi tối, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân đợi hơn một giờ ở khu rừng hẹn , Kha Chương và bé mới dìu bước tới.

Vừa đến gần, Kha Chương vội vàng , “Thành Tam hôm nay dẫn đốn nhiều cây, bọn họ định sáng mai sẽ phá cửa xông , hai chuẩn sẵn sàng.”

Đinh Mộ đó, vội vàng, bình tĩnh bé, “Chỉ thôi ?”

Thực lúc trưa về ăn cơm, Mai Vũ Văn chuyện với cô, đó cô cũng xem camera giám sát .

Kha Chương suy nghĩ một chút tiếp, “Thành Tam định dùng phụ nữ và trẻ em để lấy lòng thương hại, cố gắng ép hai ngoài.”

“Sau đó hai con bọn họ ép quỳ cổng cả ngày ?” Đinh Mộ liếc bé.

DTV

“Cô .” Kha Chương thầm giật , thở phào nhẹ nhõm, cũng , nếu bọn họ cố ý trốn tường để trộm thì bên sẽ thể phát hiện .

“Này, cho đấy.” Đinh Mộ lấy chiếc bánh bột mì mà thím Trần buổi tối .

Nhìn đang nuốt nước bọt, Kha Chương cúi đầu nhận lấy, thể nhận.

một nơi để sống, ?” Đinh Mộ mím môi, bé gầy gò mặt.

Kha Chương đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh, như thể thấy một tia sáng trong bóng tối, lời của Đinh Mộ chiếu sâu thẳm tâm hồn bé.

“Đi!” Cậu bé quả quyết .

Đinh Mộ bé với một nụ nửa miệng, “Cậu hỏi ?”

“Chỉ cần thể rời khỏi Thành Tam, cô bảo cũng .”

Kha Chương Đinh Mộ với ánh mắt kiên định, tin tưởng cô từ tận đáy lòng, bởi vì cô là đầu tiên đưa tay giúp đỡ bọn họ kể từ khi tận thế bắt đầu.

Loading...