Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 308
Cập nhật lúc: 2025-07-27 23:13:45
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mai Ngạn Quân chằm chằm về hướng sói vương rời , trầm giọng : “Nó linh hoạt, thể cảm nhận nguy hiểm sắp tới.”
“Anh Quân, bầy sói !” Lý Gia Minh luôn cầm ống nhòm, bầy sói biến mất trong rừng sâu.
Lam Vũ xuống lầu, xoa tay hầm hè : “Anh Quân, mau mở cửa! Em sẽ bắt ba con sói con về, giữa trưa đưa cho thím Trần nấu, ba con đủ một nồi.”
Mai Ngạn Quân lấy chìa khóa ném cho , nhắc nhở: “Nhanh lên! Không liệu sói đầu đàn dùng sói con mồi, bất ngờ .”
Rất nhanh, Lam Vũ ôm ba con sói con chạy lên.
Đinh Mộ ba con sói con trong vòng tay , một con còn mở mắt.
Mai Ngạn Quân nhấc lên, xem xét kỹ lưỡng, : “Nhìn xem, chắc đến ba tuần tuổi. Hai con cái, một con đực.”
“Hai con cái? Vậy nuôi lớn vợ cho Bình An và Thiểm Điện.”
Suy nghĩ của Lam Vũ khiến Đinh Mộ khâm phục, nhanh đến mức cô theo kịp.
Chỉ thấy thở dài khẩu trang, giọng buồn bã: “Haiz, Bình An và Thiểm Điện sắp thoát kiếp độc , còn chó độc nữa. Em chắc lão độc .”
Nói xong, ôm sói con xuống tường thành với vẻ mặt u sầu.
Mọi chuyện còn gì chắc chắn mà.
Theo là Lý Trí Dũng và Trần Tử Kiện, liệu quên rằng chỉ là độc nhỉ?
Thấy bên tường còn gì, Đinh Mộ và cũng .
Khi qua nhà thím Trần, thấy bà đang mắng Lam Vũ: “Cháu đói thịt đến mức nào mà sói con nhỏ như cũng ăn . Nếu cháu nuôi thì thím nuôi, cháu chấp nhận thì đến chuồng heo ngủ .”
“Cháu cũng là nuôi.” Giọng yếu ớt của Lam Vũ vang lên.
“Tốt nhất là cháu nên từ bỏ ý nghĩ đó .”
Thím Trần cảnh cáo cuối.
Vậy là ba con sói con thím Trần nhận nuôi.
Đinh Mộ lấy một hộp sữa bột cho chó từ gian đem đến, sợ sói con thích ứng, nhân lúc chơi với chúng, cô lén cho chúng uống nước từ tay .
Thím Trần chỉ nghĩ là sói con đang l.i.ế.m tay Đinh Mộ.
Khi ba con sói con l.i.ế.m xong, Đinh Mộ thu tay , bảo: “Thím Trần, hiện nay khắp nơi đều phủ đầy tro núi lửa. Trong nhà bếp của chúng còn nhiều thực phẩm, thím nghĩ nên họp , để họ mang về tự nấu ?”
“Không ăn ở nhà ăn nữa ?” Thím Trần ngạc nhiên, tưởng chỉ tự nấu buổi sáng.
Đinh Mộ qua cửa sổ thấy tro núi lửa ngày càng dày, nhíu mày : “Thím cũng thấy đấy, bên ngoài đầy tro núi lửa, khí nhiều khí độc, hít nhiều cho sức khỏe. Nếu cần thiết thì nên ngoài, ở nhà đóng kín cửa sổ.”
Nghe cô , thím Trần chỉ thể đồng ý: “Trong kho còn nhiều đồ. Vậy theo cháu, gọi đến nhà ăn họp lấy về tự nấu.”
Nói xong, bà bật máy liên lạc, gọi mỗi nhà cử một đại diện đến nhà ăn họp.
DTV
Khi Đinh Mộ và thím Trần , thấy từ mỗi nhà , từ đầu đến chân đều bọc kín, phòng hộ .
Gặp chỉ gật đầu, vì nhận ai là ai.
Đến nhà ăn, đầy.
Thím Trần thấy đại diện các nhà đến đủ, nhíu mày, thẳng vấn đề: “Tro núi lửa đang bao phủ. Vì sức khỏe của , từ nay nhà ăn tạm đóng cửa nấu, gọi đến để lấy thực phẩm về tự nấu.”
Bà xong, bèn xôn xao bàn tán, lâu nấu ăn, sợ nấu ngon lãng phí thực phẩm.
Đào Dương lo lắng: “Thím Trần, lâu cháu nấu ăn, còn nhớ cách nấu .”
“Không , hiểu thể hỏi thím qua máy liên lạc.”
Thím Trần vung tay lớn tiếng .
“Thím ơi, chia thế nào? Để cháu giúp thím.” Đầu Trọc hỏi.
Thím Trần Đinh Mộ, Đinh Mộ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-308.html.]
Thím Trần hắng giọng, lớn: “ và Mộ Mộ bàn bạc, tất cả chia theo đầu , phân biệt lớn trẻ con đều lấy theo phần lớn.”
Bà khựng , , thấy , ai ý kiến, mới tiếp tục : “Sau lương thực, rau củ, củi, ba ngày nhận một , nơi nhận là nhà ăn.”
Nói xong, bà và Đinh Mộ đợi đặt câu hỏi.
Kết quả, , bà và Đinh Mộ, chỉ chờ chỉ thị tiếp theo.
Đinh Mộ nhướng mày, nhẹ, Trương Hướng Đông: “Mọi ý kiến gì ?”
Trương Hướng Đông ngơ ngác: “Cháu ý kiến gì?”
Thôi ! Coi như cô hỏi.
Cô ho nhẹ, mở sổ đăng ký kho: “Nếu ý kiến, chúng bắt đầu phát vật phẩm.”
Vừa xong, còi báo động trong thung lũng lập tức phát tiếng kêu chói tai.
“Không xong ! Có đột nhập thung lũng!”
Đinh Mộ đột ngột dậy, kịp suy nghĩ, đeo khẩu trang vội vã ngoài.
Hai chiếc xe lao nhanh hoang mạc cạnh vết nứt. Một con sâu tử thần khổng lồ đang đuổi sát phía , tung bay cát bụi mù mịt, khiến bầu trời vốn xám xịt càng thêm mờ mịt.
“Chung Ngọc, cứ thế , xe của sớm muộn gì cũng đuổi kịp!” Lưu Dương Hạo dùng bộ đàm với Chung Ngọc chiếc xe khác.
“Hạo Tử, , sẽ đánh lạc hướng nó.”
Chung Ngọc xong ném bộ đàm xuống, từ từ giảm tốc độ xe.
Ngô Quảng ở ghế phụ, con sâu càng lúc càng gần, trong mắt đầy hoảng sợ: “Chung Ngọc, điên ? Sâu tử thần sắp đuổi kịp .”
“Anh Ngô, đang gì.”
Chung Ngọc chăm chú gương chiếu hậu, khi con sâu tử thần xuất hiện ngay giữa gương, hét lớn với Ngô Quảng.
“Anh Ngô, vững !”
Nói đạp mạnh ga, xe lao nhanh về phía .
Thấy xe của Lưu Dương Hạo ở phía xa, Chung Ngọc siết chặt vô lăng, đột nhiên rẽ một góc 90 độ, xe lao nhanh về phía vết nứt.
Lúc , con sâu đuổi đến.
Nhìn vết nứt phía và con sâu tử thần đuổi theo phía , Ngô Quảng đoán ý định của Chung Ngọc, nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm, mắt trừng lớn xe càng lúc càng gần vết nứt.
Nỗi sợ c.h.ế.t khiến kìm mà hét lên, “Chung Ngọc, dừng ! Chúng sẽ rơi xuống mất!”
Chung Ngọc phớt lờ, mắt rời phía , trong lòng âm thầm đếm, ba, hai, một, đúng lúc , khi chỉ còn vài mét tới vết nứt, mạnh tay xoay vô lăng, nhanh chóng đầu xe, khiến bánh của xe treo lơ lửng vết nứt. Không dám chậm trễ, đạp mạnh ga đưa xe khỏi vết nứt.
Con sâu tử thần phía may mắn như , chức năng phanh, trong cơn hưng phấn đuổi theo con mồi sắp đến miệng, nó lao tới mà ngần ngại.
Chung Ngọc và Ngô Quảng qua gương chiếu hậu, thấy con sâu tử thần lao qua mép vết nứt, thể khổng lồ bay lên rơi xuống khe nứt.
Ngô Quảng vỗ vai Chung Ngọc: “Cậu giỏi thật đấy!”
“Chung Ngọc! Chung Ngọc! Các chứ?” Giọng Lưu Dương Hạo lo lắng truyền qua bộ đàm.
“Hạo Tử, . Vừa chơi kích thích một chút.”
Hai xe dừng bên bìa rừng.
Ngô Quảng rừng cây rậm rạp, khó tin hai : “Cậu chắc họ ở trong ?”
“! Lần Quân họ sống núi, để kiểm tra phía .” Chung Ngọc xong kiểm tra địa hình.
“Nếu thì ? Chúng sẽ mất một ngày ở đây.” Lưu Dương Hạo nghiêm túc .
“Sẽ , Quân sẽ lừa chúng .” Ngô Quảng một lúc lâu, khóe miệng lớp khẩu trang giật giật: “Đi thôi, chúng tìm đường lên xem .”
Nếu đến đây , Ngô Quảng cũng là dễ bỏ cuộc.