Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-07-28 10:33:35
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trong thung lũng rời , một phụ nữ từ phía đám bước , cô chính là phụ nữ mà Đinh Mộ thả đêm đó.
Giờ phút , cô cánh cửa đóng kín với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, buổi tối ngày hôm đó rõ ràng cứu cô , nhưng chịu đưa cô cùng.
“Sao ? Cô cũng sống ở bên trong đó ?”
Một đàn ông thể hình cao lớn, biểu cảm gian xảo và nham hiểm tiến lên , nhanh chóng ôm cô trong lòng.
Người phụ nữ thuận thế áp sát đàn ông bên cạnh, giọng ai oán: “Bọn sống trong tường bao quanh chắc chắn an , nhà cửa thoải mái, lương thực ăn hết, nguồn nước sạch, còn thảo dược chữa bệnh, chẳng lẽ ? Dọc đường chúng chịu khổ đủ nhiều ?”
Người phụ nữ xong, nức nở đau buồn.
Người đàn ông thấy cô nước mắt lưng tròng, vô cùng yếu đuối nhu nhược thì ôm cô chặt hơn, hận thể hòa cô thể .
Về phía Đinh Mộ, khi bọn họ bước cổng lớn, thì ngửi thấy mùi thơm cơm canh bay từ nhà ăn đằng xa.
Mùi , chẳng lẽ thím Trần nấu cơm cho bọn họ trong nhà ăn ?
Cô thời gian, gần một giờ chiều, thật sự còn sớm nữa.
Không đợi bọn họ gần, Đào Dương từ xa chạy tới, “Chị dâu, hai về ! Thím Trần nấu cơm ở nhà ăn xong đấy, em đang định gọi ăn cơm.”
“Được, chúng sẽ qua đó ngay.”
Bận rộn cả buổi sáng, Đinh Mộ đói meo .
Vừa nhà ăn, đều mặt, ngay cả Lâm Chí Viễn đang giường bệnh cũng bên bàn, chỉ còn thiếu mấy bọn họ.
Đinh Mộ nhướng mày, mím môi , “Hôm nay là ngày gì ? Sao đông thế.”
Thím Trần hai tay bưng thức ăn từ trong bếp , bà tủm tỉm , “Đám lười biếng , hôm nay còn đến ngày nhận nguyên liệu, mà ai cũng ăn cơm ở nhà thú vị, đều mang lương thực thịt rau của nhà tới nhà ăn, còn giống như đây, cùng ăn ở nhà ăn.”
“Lúc điều kiện nên còn cách nào, nhưng bây giờ nhà nhà đều bếp, ăn gì tự nấu cho tiện.” Cô .
“Bọn họ cảm thấy ăn cùng náo nhiệt hơn.” Thím Trần hì hì, thích ăn món bà nấu, đó là sự công nhận đối với tài nấu nướng của bà .
Đinh Mộ lập tức phản đối, “Vậy , cơm nước của mấy chục , con lừa của đội sản xuất cũng bận bằng thím.”
Quan trọng nhất là, lâu dần sẽ nuôi dưỡng tính lười biếng của bọn họ.
Diệp Vũ Đồng tới kéo Đinh Mộ xuống bên bàn, “Chị dâu yên tâm, mấy chị em bọn em mới bàn bạc xong, mỗi ngày bọn em sẽ phiên nấu cơm, bảng phân công quyết định , sẽ để thím Trần nấu một .”
“Đã bàn bạc xong ?”
Bọn họ nhân lúc cô mặt âm thầm xử lý xong việc, cần cô lo lắng, điểm đáng khen ngợi.
“Ừm! Chị cứ yên tâm việc của , đảm bảo mỗi ngày đến giờ, đều cơm ăn.” Lưu Lệ từ trong bếp , cô .
Vì bọn họ bằng lòng, đương nhiên Đinh Mộ ý kiến, “Mọi bàn bạc xong là , ăn cơm ăn cơm thôi! sắp c.h.ế.t đói .”
Có lẽ Vương Huệ Trinh về kể chuyện sáng nay cho Lâm Chí Viễn , nét mặt ông hiền hòa, tuy chuyện với ai, nhưng ông luôn nở nụ .
Đinh Mộ liếc ông một cái sang chỗ khác, lẽ ông tự nghĩ thông suốt .
Bên ngoài , việc giám sát sắp xếp theo dõi lúc, mấy Mai Ngạn Quân bảo mấy đứa nhỏ phiên xem, buổi tối thì Lam Vũ và Trần Tử Kiện phiên xem.
Đinh Mộ vẫn bận rộn với việc trồng trọt trong nhà kính.
Khoai lang phát triển , sống hết, bọn họ phun thuốc diệt cỏ, nước tưới cây pha thêm nước linh tuyền nên cây trồng lớn nhanh, cỏ cũng mọc nhanh.
Mai Ngạn Quân và Đầu Trọc luôn bận rộn giữa các nhà kính, cô giao việc đồng áng cho bọn họ quản lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-317.html.]
Đinh Mộ chăm sóc vườn thuốc của vô cùng tỉ mỉ, một cây thuốc quen với môi trường nhiệt độ đổi trong gian, khi chuyển nhà kính lớn, mấy ngày liền ủ rũ hồi phục, hàng ngày cô tưới nước từ mắt suối mới chuyển biến .
Cây dâu tây và cây ăn quả trồng khả năng thích nghi , bắt đầu mọc lá non .
Đinh Mộ cứ tưởng trấn trưởng Trác Cát khi nghỉ ngơi một ngày sẽ rời như .
Kết quả trấn trưởng Trác Cát còn rời , Chu Tụ Bảo dẫn theo đoàn của đến thẳng cổng thung lũng.
Chu Tụ Bảo dẫn theo một nhóm khác mà ông chiêu mộ đường, cùng với đội xe hai mươi mấy chiếc của , hùng hổ tiến lên núi.
Xe từ từ dừng bên cạnh một bức tường cao bí ẩn, Ngô Quảng dìu Chu Tụ Bảo, Chu Tinh Nghiên dìu ông quản gia, bốn xuống xe.
Chu Tụ Bảo ngẩng đầu bức tường cao, ông lùi một bước nhỏ với vẻ khó tin, kinh ngạc đến mức nên lời.
Một lúc , ông mới lẩm bẩm tự nhủ: “Thật thể tin , mới bao lâu mà xây dựng một tòa lâu đài như .”
Ánh mắt của ông quản gia và Chu Tinh Nghiên cũng kém phần kinh ngạc so với Chu Tụ Bảo.
Tương tự, trấn trưởng Trác Cát cũng đoàn xe của Chu Tụ Bảo cho sững sờ.
Chu Tụ Bảo Ngô Quảng dìu dọc theo bức tường một vòng, đưa tay gõ gõ lên cánh cổng lớn: “Năng lực của vợ chồng Mai thật sự khiến bội phục.”
Sau khi tham quan xong, ông với Ngô Quảng: “Không Chung Ngọc chuông cửa bí mật của bọn họ , bảo gọi cửa.”
Ngay khi xe của ông dừng , Lục Mộc Trần, phụ trách xem camera giám sát thông báo ngay cho trong thung lũng.
Lúc , Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân tường.
Nhìn thấy đoàn của Chu Tụ Bảo, cô cũng giật .
Người giàu nhất đến đầu quân cho cô ? Hay là đến cướp thung lũng của cô?
“Ông chủ Chu, ông từ xa đến việc gì ?”
Đinh Mộ cầm loa tường .
Âm thanh bất ngờ vang lên khiến đám Chu Tụ Bảo giật .
Chu Tụ Bảo ngẩng đầu lên tường, thấy Đinh Mộ cầm loa đang tủm tỉm .
Ông vỗ vỗ ngực: “Cô Đinh, suýt chút nữa cô dọa Chu mỗ sợ c.h.ế.t khiếp .”
“Ai tin ông chủ Chu chỉ chút gan như chứ?” Đinh Mộ đùa.
“Già , còn hữu dụng nữa. Không bằng bản lĩnh của trẻ tuổi các cô !” Chu Tụ Bảo cảm thán .
Đinh Mộ thấy ông chuyện chính, cứ đánh trống lảng, khóe miệng nhếch lên một nụ nhạt: “Năm đó khi ông chủ Chu tung hoành thương trường, còn đang học mẫu giáo đấy.”
Chu Tụ Bảo nghẹn lời, ông ngẩng cổ lên chút mỏi, giọng cũng khàn .
“Lấy hai bộ đàm đến đây.” Ông với Ngô Quảng.
DTV
Ngô Quảng đưa bộ đàm cho ông , Chu Tụ Bảo cầm bộ đàm giơ lên về phía Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân tường.
“Hây! Người giàu nhất khàn giọng .” Đầu Trọc ý đồ của Chu Tụ Bảo.
Đinh Mộ hiểu ý ông , Mai Ngạn Quân lấy dây thừng từ trong gian , ném một đầu xuống tường.
Ngô Quảng đặt bộ đàm một cái túi, buộc dây thừng, điều chỉnh kênh, gọi Tiểu Hoàng Mao đến, dìu Chu Tụ Bảo và ông quản gia lên xe.
Chu Tụ Bảo thoải mái dựa ghế da thật sang trọng, bắt đầu gọi Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân ở đầu dây bên : “Alo, alo! Cậu Mai, cô Đinh, hai thấy ?”