Mai Ngạn Quân xa xăm, nhíu mày suy nghĩ, cố gắng nhớ cảnh tượng kinh hoàng trong thời gian đó. Anh cùng với Mai Đóa cố gắng sinh tồn ở căn cứ quốc gia lớn nhất ở Thủ đô, mỗi ngày đều những nhiệm vụ khác , lúc đói lúc no.
Về việc mưa axit kéo dài bao lâu, thật sự chú ý.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của , Đinh Mộ cũng từng để ý đến việc : “Thôi, chúng về hỏi Đường Thất.”
Về đến nhà, cô gõ cửa nhà Đường Thất, nhưng mở cửa là Lam Vũ.
Đinh Mộ từ xuống : “ tìm Đường Thất.”
Đường Thất lau tay từ bếp bước , “Chị Mộ, chị đến , trong !”
Đinh Mộ từ chối: “Không cần , chị đến để hỏi em. Em khi nào cơn mưa axit sẽ kết thúc ?”
DTV
Đường Thất liếc Lam Vũ và Mai Ngạn Quân đang mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đen khỏi đỏ lên: “Thời gian cụ thể thì em nhớ rõ, chỉ là mưa kéo dài gần một năm .”
“Một năm?” Đinh Mộ kinh ngạc.
Đường Thất với vẻ nghiêm túc: “, khi mưa axit ngừng, cuộc sống của càng khó khăn hơn. Các vụ cướp bóc, g.i.ế.c chóc xảy liên tục, thung lũng cũng nhiều các băng nhóm tấn công.”
Trong đời , Lam Vũ cứu cô trong một trận chiến, cũng từ đó mà cô và Lam Vũ nảy sinh tình cảm, trải nghiệm quá sâu sắc nên cô nhớ rõ.
“Vậy chúng chuẩn đối phó với các cuộc tấn công từ sớm đúng ?” Lam Vũ thể tin cô .
“Anh đang nghi ngờ em?” Đường Thất gương mặt tuấn tú của .
“Không! Không.” Lam Vũ dám thẳng mắt cô , vội vàng xua tay.
Ra khỏi nhà Đường Thất, Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân nắm tay về.
Cô dám tưởng tượng, một năm mưa axit, còn bao nhiêu sống sót.
Với những cơn mưa axit liên tục, cuộc sống trong thung lũng yên bình và an , ở đây nguồn nước sạch, lương thực phong phú, rau củ tươi ngon, như một thiên đường thịnh vượng.
Từ ngày đó, Đinh Mộ dành hết thời gian việc trồng trọt trong gian đất đen, thu hoạch khoai lang, khoai tây, lúa mì và gạo trồng tiếp.
Cô còn trồng các loại thảo dược xung quanh tất cả các trống.
Tinh thần và cơ thể cô luôn căng thẳng, mỗi ngày đều tập luyện cật lực, dám lơ là chút nào.
Mai Ngạn Quân lo lắng cho trạng thái tinh thần của cô, nên bất kể cũng theo cô, đồng thời cũng ngừng nâng cao bản trong những lúc rảnh rỗi.
Đinh Mộ lo lắng cho : “Đừng lo, em . Chỉ là em trồng thêm lương thực và thảo dược để đối phó với những nguy hiểm xác định trong tương lai.”
Cô ngừng trồng trọt vì hy vọng rằng khi một ngày nào đó đất còn khả năng canh tác, họ sẽ đói.
Một ngày, khi mưa tạnh, Từ Hiểu Linh gõ cửa nhà Đinh Mộ.
Từ Hiểu Linh Mai Ngạn Quân bên cạnh chút ngượng ngùng. Đinh Mộ liếc cô , giống như một cái đuôi, cô cũng theo: “Em theo chị.”
Đinh Mộ đưa cô phòng sách, đóng cửa , Từ Hiểu Linh mới thì thầm hỏi: “Chị dâu, em xin chị một ít bao cao su.”
Cô , Đinh Mộ liền hiểu rằng cô và Trần Tử Kiện tiến thêm một bước: “Trần Tử Kiện dọn đến ở cùng em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-344.html.]
“Vâng ạ, thu dọn xong đồ đạc, chuẩn chuyển đến hôm nay.”
Mặc dù sinh hai đứa con, nhưng Từ Hiểu Linh vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Nếu vì Trần Tử Kiện kiên trì, cô sẽ dám bước thêm bước .
“Bọn trẻ ?”
“Nhụy Nhi , Nặc Nhi còn nhỏ, em nghĩ lớn lên chúng sẽ hiểu.” Từ Hiểu Linh nhẹ. Cô cảm thấy may mắn khi trong thời kỳ tận thế với .
“Trần Tử Kiện bảo em đến ?”
“Là em tự đến.”
“Em ở đây chờ chị một lát.”
Đinh Mộ khỏi phòng sách, lên tầng hai, đóng cửa , lấy vài hộp bao cao su với đủ hương vị khác từ gian, còn tìm một chiếc áo bông dày màu ấm, bỏ một túi nhựa đen.
Từ Hiểu Linh thấy túi nhựa lớn như bèn giật , liền mở xem, bên trong còn một chiếc áo mới tinh. Cô nghẹn ngào, cố nén nước mắt: “Chị dâu, cái thật sự khiến chị tốn kém quá.”
“Tặng cho em thì em cứ nhận , sống .”
“Cảm ơn chị! Nếu chị, em em và hai đứa trẻ sẽ .” Nhớ những khó khăn đây, Từ Hiểu Linh kìm , nước mắt tuôn rơi, ôm chặt Đinh Mộ.
Đinh Mộ vỗ lưng cô an ủi: “Chuyện qua thì cho qua , về phía . Trong lúc tận thế tìm thật lòng với dễ.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Từ Hiểu Linh vội lau khô nước mắt.
Mai Ngạn Quân đẩy cửa bước : “Trời âm u, vẻ sắp mưa .”
Đinh Mộ tiễn cô cửa: “Về sớm nhé.”
“Em sẽ về sớm.” Từ Hiểu Linh xong, xách túi nhanh cửa.
Mai Ngạn Quân đóng cửa , tựa hành lang, ánh mắt mơ màng: “Cô đến gì?”
“Trần Tử Kiện chuyển đến sống cùng cô .” Đinh Mộ cúi xuống đùa với chú sói con đang chơi trong sân. Sói con bước giai đoạn phát triển nhanh, hình tròn trịa bắt đầu trở nên thon dài, chạy nhảy linh hoạt hơn.
Đinh Mộ , Mai Ngạn Quân hiểu ngay.
Lúc ăn tối, vẫn mở bộ đàm ăn trò chuyện, phàn nàn về chương trình truyền hình thì là bàn luận về món ăn tối nay.
Người luôn ít như Trần Tử Kiện cũng công bố tin vui về hôn lễ của và Từ Hiểu Linh bộ đàm, coi như thông báo cho .
“Đã cùng cẩu độc , lén kết hôn? Tử Kiện, thật là em.” Lam Vũ ở đầu của bộ đàm càu nhàu bày tỏ sự bất mãn của .
Trần Tử Kiện đành hứa với : “Sau sẽ mời uống rượu mừng.”
Mai Ngạn Quân nhíu mày đùa bên đầu bộ đàm một lúc lâu, mới lên tiếng: “Không khi nào mưa axit mới ngừng. quyết định từ ngày mai, sẽ mở bộ đàm tập luyện thực tế hàng ngày.”
Người trọc đầu lập tức tuyên bố: “Anh, những ngày , ngày nào em cũng tập luyện, lười biếng chút nào.”
Mai Ngạn Quân sợ hiểu lầm, bèn giải thích: “Ở nhà riêng lẻ, bầu khí như , nhưng chúng vẫn kiên trì tập luyện. Một là tăng cường thể lực để đối phó với khó khăn trong tương lai, hai là tránh sinh cảm giác đè nén khi nhốt trong nhà quá lâu.”
Gợi ý của Mai Ngạn Quân nhận sự đồng thuận của . Ai cũng hiểu rõ tương lai sẽ , thế nên ai lười biếng. Thậm chí thím Trần cũng giảm mười cân trong quá trình tập luyện hàng ngày, cực kỳ dốc lòng dốc sức.