Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 399
Cập nhật lúc: 2025-07-29 14:21:04
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi mắt Mai Đóa trợn tròn, mặt chút mong đợi: “Khả Nhi và Nhụy Nhụy trong bụng La Thiến quái vật, cô sắp sinh một đứa con quái vật ?”
Đinh Mộ sửng sốt một lát, cô chợt nhớ tới thời gian , ngày nào cô cũng bận rộn như , hiếm khi để ý đến sự trưởng thành bên trong nội tâm của các con.
Trước đây ở thời điểm thịnh vượng, trường học sẽ lớp sinh lý thể, mà bây giờ, vẻ như cô bao giờ về phương diện với Mai Đóa.
Vì thế cô bé vẫn hiểu việc sinh một con quái vật ý nghĩa gì, cô quyết định giấu giếm chuyện với các con của nữa, “Bây giờ con bé đang nguy hiểm và thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, con bé cũng sẽ c.h.ế.t khi quái vật sinh .”
Mai Ngạn Quân đưa nước cho cô, đó liều mạng mà nháy mắt hiệu với cô, nhưng Đinh Mộ coi như thấy, cô nhận lấy nước uống một ngụm để ướt cổ họng.
Cô Mai Đóa, vẻ mặt nghiêm túc : “Đóa Đóa, sinh em bé là một việc nghiêm túc, đây là chuyện đùa .”
Mai Đóa thu hồi cảm xúc mặt , nghiêm túc : “Vậy thì con trách cô nữa, những lời mà cô lúc , con đều thể tha thứ cho cô .”
“La Thiến gì với con?”
Mai Đóa cảm thấy La Thiến sắp chết, nếu thì giống như hẹp hòi , suy nghĩ một chút, cô bé vẫn cảm thấy thể cho .
“Khi ba với đến gia viên mới đổi đồ dùng, ngày nào La Thiến cũng đến đây gặp trai.
Cô mặt con rằng cô sẽ là chị dâu của con, con nên tôn trọng cô một chút, cô rằng con và trai đều cô phiền chết.”
Đinh Mộ vẫn cảm thấy cô bé quá lương thiện.
Cô bé còn nhỏ tuổi nên sự xa của con , vì cô trải qua chuyện tồi tệ thì sẽ trở nên lương thiện.
Đinh Mộ đặt đũa xuống, mắt cô bé nghiêm túc : “Đóa Đóa, con ? Lý do chúng trải qua những đau khổ từng chịu đựng hết đến khác, là vì chúng quá giỏi lãng quên.
Chúng thể vì chịu khổ, chịu dày vò mà lựa chọn quên những tổn thương cô gây cho .
Nếu ngược , một ngày nào đó, con thương hoặc gặp chuyện gì đó, thể cô sẽ chỉ con và nhạo con đáng đời.”
Mai Đóa lắng chăm chú, cô bé cảm thấy sai ở đó, cô bé cắn môi: “Mẹ, con nên thăm chị ?”
DTV
Đinh Mộ cảm thấy ấm lòng, Đóa Đóa của cô là một đứa nhỏ trái tim thuần khiết, “Không cần . Cha và gia đình cô sẽ chăm sóc cô , con và cô là bạn bè, cần vội vàng an ủi cô chỉ vì cô chịu khổ bên ngoài. Cô ngày hôm nay cũng là kết quả của sự bướng bỉnh và liều lĩnh của bản .”
Mai Đóa xong gật đầu, mắt cô bé lướt qua các món ăn bàn, thăm dò hỏi: “Vậy con thể gửi một ít đồ ăn ngon cho chị ?”
“Có thể. Gửi một thứ mà thường ăn, thể hiện sự quan tâm một chút là , đừng quá.”
Đinh Mộ sang Mai Vũ Văn bên cạnh, : “Vũ Văn, đối với những trong thung lũng, dù quan hệ đến , chỉ cần con thích, hãy từ chối thẳng thừng.
Đừng sợ tổn thương ai, thích là thích. Con học cách từ chối.”
Mai Vũ Văn vấn đề lớn nhất của , luôn gương cho các bạn cùng trang lứa khác, luôn chu việc, kết quả là lợi bất cập hại.
Cậu gật đầu: “Vâng! Con .”
Khi Đinh Mộ dạy dỗ con cái, Mai Ngạn Quân giống như một vô hình lên tiếng đúng lúc: “Con trai, việc quả quyết và dứt khoát, đừng do dự, nếu sẽ đưa thông tin sai lệch cho khác.”
Ăn cơm trưa xong, Đinh Mộ ngủ trưa, khi tỉnh dậy, cô còn tưởng rằng đêm .
Sau khi hồn, cô mới nhớ đây là đêm cực dài ban ngày.
Mai Ngạn Quân dẫn hai em và mấy con ch.ó đến sân huấn luyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-399.html.]
Có tiếng gõ cửa, Đinh Mộ mở cửa, ngoài cửa là La Đại Phú với vẻ mặt bồn chồn.
Anh che ánh sáng chiếu tới từ Đinh Mộ: “Cô Đinh, Thiến Thiến tỉnh, cô xem ?”
“Được! Anh đợi một lát.” Đinh Mộ nhà lấy hộp thuốc.
Khi hai đến, La Thiến đang bưng một tô mì lớn để ăn.
Trông vẻ như đói lâu , nhưng cô ăn xong lâu, một tay ôm ngực, một tay che miệng ngừng vẫy tay về phía Tô Ngọc Bình.
Tô Ngọc Bình : “Thiến Thiến, con ? Con còn ăn gì nữa?”
Đinh Mộ một chút manh mối, vội vàng cầm lấy một cái chậu mặt đất đưa qua.
La Thiến chộp lấy cái chậu, nôn tất cả mì ăn , nôn đến nỗi mật xanh mật vàng cũng hết, thì cô mới dừng .
“Sao thế ?” Tô Ngọc Bình vỗ lưng La Thiến lau nước mắt.
Sau khi Tô Ngọc Bình dọn dẹp cho La Thiến, cho cô uống nước súc miệng, thì La Thiến yếu ớt giường.
Cô ngừng gọi: “Mẹ, con đói quá, con ăn.”
Đinh Mộ tiến gần, nhẹ nhàng gọi cô : “La Thiến, cháu còn nhớ trốn thoát như thế nào ?”
La Thiến thấy giọng của Đinh Mộ, đầu cô, đôi mắt c.h.ế.t chóc lóe lên một tia cam lòng, cô còn gả cho Mai Vũ Văn mà? Sao thành thế .
“La Thiến, cháu dì ?” Đinh Mộ thấy ánh mắt cô tập trung, vội vàng gọi vài tiếng.
La Thiến thu hồi suy nghĩ phân tán của , cô yếu ớt : “Cháu quái vật ném ngoài, chúng khiêng cháu rừng bỏ .”
Mọi mặt xong đều kinh ngạc, quái vật chủ động thả cô , bọn họ còn tưởng rằng La Thiến tự trốn thoát.
“Tại quái vật thả cháu ?” Đinh Mộ tiếp tục hỏi.
La Thiến khẽ lắc đầu, đôi mắt vô hồn chằm chằm lên trần nhà, trong hang động tối tăm đó, quái vật gì với cô , thì cô nhớ rõ nữa, cũng nhớ thời gian trôi qua bao lâu.
“Quái vật đến từ , cháu ?” Đinh Mộ tiếp tục hỏi cô .
“Một đường hầm sâu lòng đất, bên cạnh lối một cái hố lớn.” Trong lúc chuyện, dày của La Thiến bắt đầu hoạt động, cô đau đến mức rên rỉ.
“Còn ai khác ở trong đó ?”
Sau khi cơn đau dày giảm bớt, La Thiến mới : “Có mấy , là nữ, đều giống như cháu, hai chịu nổi đập đầu tự tử, mấy còn đều sống hơn cháu.”
Sống hơn La Thiến, Đinh Mộ lập tức hiểu : “La Thiến, khi bắt cháu ăn gì ?”
Lời của Đinh Mộ gợi những ký ức của La Thiến, cô dậy, ôm n.g.ự.c nôn khan từng đợt.
Cô nôn cả mật xanh mật vàng, nôn gì.
Ngay cả nước mắt cũng thể chảy , cô lóc: “Bọn chúng đúng là súc sinh! Bọn chúng ăn sống xác đồng loại, thịt chuột, thậm chí cả xác của hai phụ nữ đó cũng ăn, a, ói...”
La Thiến nôn khan.
Đinh Mộ lấy một chai nước suối từ trong túi đưa cho cô : “Cháu uống nước .”
Tô Ngọc Bình nhận lấy chai nước, vặn nắp cho La Thiến uống.