Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 422

Cập nhật lúc: 2025-07-29 23:04:05
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Cảnh Hoằng nắm chặt thẻ ngọc trong tay, suy nghĩ miên man, lúc đầu đến gia viên mới, ông với Lưu Dương Huy rằng Lý Tĩnh quá tham vọng, sợ rằng một ngày nào đó Lưu Dương Huy sẽ kiểm soát con .

lúc đó Lưu Dương Huy cần như Lý Tĩnh mới thể nhanh chóng vận hành căn cứ.

Đinh Mộ thấy Lưu Cảnh Hoằng mặt mày âm trầm, cô chắc ông còn theo sự điều động của Lâm Dương Huy , cô lặng lẽ điều động tinh thần lực trong cơ thể, chuẩn sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Một lúc , Lưu Cảnh Hoằng ngẩng đầu Đinh Mộ, coi như thấy hành động nhỏ của cô.

Ông hỏi, “Cô cũng là của nội thành ?”

“Không, tay sai của Lý Tĩnh bắt để m.ổ x.ẻ nghiên cứu, nhưng nhanh trí trốn thoát.” Đinh Mộ thành thật , “À ừm, nếu việc gì thì đây.”

Nói xong cô định bỏ , quá lạnh , cô tìm chỗ trốn mới .

“Chờ một chút.” Lưu Cảnh Hoằng vội vàng gọi Đinh Mộ .

“Còn chuyện gì nữa?” Đinh Mộ mặt biểu cảm liếc ông .

Thẻ ngọc đưa đến, lời cũng , lẽ nào sai bảo cô việc nữa?

Không ngoài dự đoán, Đinh Mộ Lưu Cảnh Hoằng thẳng, “ nhờ cô một việc, cô thể trốn thoát từ đó, chắc hẳn là bản lĩnh lớn, cô thể bảo vệ Lâm Dương Huy , còn cần sắp xếp .”

Lại gọi lao động miễn phí, đều bắt cô giúp đỡ miễn phí.

Đinh Mộ suy nghĩ một chút đồng ý, giúp bọn họ cũng là giúp chính .

“Được! Bây giờ bọn họ đang lùng sục khắp nơi để tìm , thể sẽ bắt, nguy hiểm, ông cố gắng nhanh lên một chút.”

“Làm phiền cô .” Lưu Cảnh Hoằng trầm giọng .

Đinh Mộ chuẩn rời thì Lưu Cảnh Hoằng gọi .

Dưới lớp khăn quàng cổ, cô bĩu môi, ông dài dòng như .

Chỉ thấy Lưu Cảnh Hoằng tháo một khẩu s.ú.n.g và hai băng đạn đưa cho Đinh Mộ, “Cô cầm lấy thứ phòng , chú ý an ! Hai tìm chỗ trốn , đợi đến tìm mới ngoài.”

Đinh Mộ nhận lấy, ngờ khá trung thành và hào phóng, cô rời , vẫy tay với Lưu Cảnh Hoằng, “Ông nhớ đến nhanh chút, bây giờ cả nội thành đang tìm , chắc trụ lâu như .”

Trên đường về, cho dù tuyết rơi nhiều, nhưng Đinh Mộ phát hiện thêm nhiều binh lính tuần tra đường phố.

Có vẻ như bọn họ trốn thoát .

Đi ngang qua nơi g.i.ế.c c.h.ế.t Đào Hồng, Đinh Mộ thấy nhóm Lôi Minh đang tìm kiếm xung quanh từ đằng xa, vẻ như bọn họ ý định tìm kiếm một vài manh mối.

Đinh Mộ khẽ nhếch khóe miệng, điều đó là thể.

Nhờ bóng tối và tuyết rơi dày đặc, Đinh Mộ lách vòng qua từ xa, dựng lỗ tai lên lắng cuộc trò chuyện của mấy bọn họ.

“Đội trưởng, xem Đào Hồng c.h.ế.t như thế nào? Sao tự nhiên thất khiếu chảy máu?” Kiện Bàn thấy t.h.i t.h.ể Đào Hồng chút khó hiểu.

Sấu Tử vuốt cằm, “Chẳng lẽ là trúng độc? Hay là cô cẩn thận ăn gì đó?”

Lôi Minh một lời, cẩn thận lục soát cơ thể đầy đặn của Đào Hồng, thấy vết thương, thương, mắt cô chằm chằm về phía , hình như khi c.h.ế.t đang gì đó.

Rốt cuộc là ai g.i.ế.c Đào Hồng chứ?

“Chẳng lẽ là dị năng tinh thần lực mà chúng mang về ?” Lôi Minh dậy, lẩm bẩm tự .

Kiện Bàn giống như tỉnh ngộ ngay lập tức, “Rất thể là do cô .”

Lôi Minh trầm giọng , “Đã tìm thấy tung tích của cô ?”

Sấu Tử: “Bên Lý Tĩnh vẫn tin tức gì.”

Lôi Minh hỏi: “Đám trong ba phòng thí nghiệm thế nào ?”

Nhớ đến những gì thấy, Kiện Bàn đáp, “Tất cả các máy móc đều hỏng thể sửa nữa, may mà của Lý Tĩnh kịp thời khống chế những dị năng đó, một ai chạy thoát, nếu thì hậu quả dám tưởng tượng. Chỉ là...”

Nói đến cuối Kiện Bàn dừng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-422.html.]

Lôi Minh nhướng mí mắt liếc một cái, “Chỉ là cái gì, thẳng , úp úp mở mở gì.”

Kiện Bàn thở dài : “Số 01, dị năng hệ thực vật mất tích , hiện tại vẫn tìm thấy.”

Sấu Tử dị năng thực vật đó là một cô bé, “Cậu xem một cô bé thì thể chạy , Lý Tĩnh việc ngày càng kém, ngay cả một đứa trẻ cũng tìm .”

“Đội trưởng, ngay cả Đào Hồng cũng c.h.ế.t , bây giờ chúng đây?”

Gần đây bọn họ tổn thất nặng nề, giọng của Kiện Bàn chút u sầu.

Lôi Minh hít một thật sâu, một lúc lâu với sắc mặt âm trầm: “Người dị năng tinh thần lực , thể giữ nữa, nhanh chóng tìm g.i.ế.c cô . Lát nữa sẽ tìm Lý Tĩnh xin thêm hai nữa.”

“Thêm hai đội chúng ?” Sấu Tử hỏi.

Lôi Minh: “ , tìm dị năng.”

“Đội trưởng, bây giờ chúng tìm Lý Tĩnh .” Sấu Tử xong định nhấc chân .

Kiện Bàn chỉ t.h.i t.h.ể Đào Hồng mặt đất : “Đào Hồng thì ?”

“Lát nữa lính tuần tra sẽ đến khiêng cô .” Lôi Minh những lời chút cảm xúc nào, tận thế c.h.ế.t trong tay khác, chỉ thể trách bằng .

“Đội trưởng, em chôn Đào Hồng, dù cũng từng...”

Liếc khuôn mặt chút tím tái của Đào Hồng, dù bọn họ cũng từng ngủ với , Kiện Bàn chút đành lòng.

Lôi Minh thản nhiên liếc một cái, “Đi nhanh về nhanh.”

Kiện Bàn bế Đào Hồng về phía sườn đồi vắng vẻ cách đó xa.

Cho đến khi Kiện Bàn xa, thì Lôi Minh và Sấu Tử im lặng trở về.

Đinh Mộ dùng tinh thần lực quét qua Lôi Minh và Sấu Tử lên xe rời , cô mừng thầm trong lòng, cơ hội đến !

Không ai ở gần đó, Đinh Mộ lấy nỏ tên khỏi gian, lặng lẽ theo Kiện Bàn.

Sau khi phạm vi bắn, cô giơ nỏ lên nhắm lưng Kiện Bàn b.ắ.n tới, tiếng xé gió vang lên, ai ngờ Kiện Bàn xoay khéo léo né tránh, mũi tên b.ắ.n xác của Đào Hồng.

Đinh Mộ chợt hiểu , hóa cũng dị năng trong .

Cô thả tinh thần lực , xác định chỉ một ở gần đó một nữa.

“Anh chôn Đào Hồng là giả, thực dụ xuất hiện, hóa sớm phát hiện .” Giọng của Đinh Mộ còn lạnh hơn cả đêm đông.

Đáy mắt Kiện Bàn vô cùng trống rỗng, chằm chằm Đinh Mộ, “Không Không và Đào Hồng đều do cô giết.”

“Là bọn họ g.i.ế.c , vì tự vệ mới g.i.ế.c ngược bọn họ thôi.”

Đinh Mộ dứt lời, cô nhanh chóng giơ nỏ lên, b.ắ.n liên tiếp mấy mũi tên về phía Kiện Bàn, nhưng chỉ một mũi tên trúng cánh tay của .

Kiện Bàn chịu đựng cơn đau dữ dội từ cánh tay, ném Đào Hồng xuống đất rút mũi tên cánh tay .

Anh thể nhanh chóng né tránh mũi tên b.ắ.n , chắc dị năng của liên quan đến tốc độ.

Đinh Mộ dám lơ là, cô nhanh chóng giải phóng tinh thần lực.

Thấy Kiện Bàn lấy một khẩu s.ú.n.g lục từ trong túi lưng , kéo chốt an chĩa Đinh Mộ.

DTV

Tiếng s.ú.n.g quá lớn, dễ lộ tung tích của cô.

Đinh Mộ ngưng tụ tinh thần lực thành một bàn tay vô hình, vòng qua cổ đối phương, dùng sức vặn một cái.

Cổ của Kiện Bàn “rắc” một tiếng, gãy lìa.

Toàn Kiện Bàn mềm nhũn ngã xuống đất, chỉ là phản xạ cơ bắp khi chết, vẫn bóp cò súng.

Tiếng s.ú.n.g vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch.

“Chết tiệt!” Cô bước mấy bước lên , lấy khẩu s.ú.n.g tay và vật tư trong túi Kiện Bàn, rút mũi tên b.ắ.n Đào Hồng .

Đinh Mộ vội vàng rời khỏi hiện trường vụ án, tuyết rơi lớn, đường là tuyết dày, nhưng cô vẫn bước như bay.

Loading...