Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 488
Cập nhật lúc: 2025-07-30 22:35:50
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà kính bên cạnh, đội của Tôn Hạo, một ít ở giường sưởi một thời gian, bọn họ cho rằng giường thông trong nhà kính ấm áp và thoải mái bằng giường sưởi. Có cầm một bát cơm và đồ ăn lớn, miệng cũng nhịn nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Bốp!”
Tôn Hạo đặt mạnh chiếc bát inox của lên giường, những còn nhỏ giọng lẩm bẩm lập tức im lặng.
Nhà kính cách âm, đội của Ngô Thiện Dân , tất cả đều bưng bát xổm ở vị trí gần nhà kính bên hồ muối để hóng chuyện.
Tiếp theo là tiếng gầm của Tôn Hạo: “Ai thì , lập tức lái xe đưa mấy về!”
Mọi ở hồ muối đều im thin thít, ai nấy đều bưng bát dám lên tiếng, cả nhà kính bỗng chốc im lặng.
“Mấy thật điều, tưởng thì ! Có bản lĩnh thì ? Tại còn ở đây giả vờ đáng thương nữa? Cơm ngon thức ăn ngon cũng lấp đầy dã tâm của mấy , cút cho sớm! Đừng ở đây mất mặt nữa!”
Trong lòng Tôn Hạo đang dồn nén một ngọn lửa, phát thì , chỉ là khi gầm lên động đến vết thương ở khóe miệng, khẽ rên lên.
Tôn Ly trai với ánh mắt lo lắng, cô thật sự đừng quan tâm đến sống c.h.ế.t của những đó, nhưng trong mắt Đinh Mộ, bọn họ là một tập thể, gây rối sẽ liên lụy đến tất cả .
Dù mặt Tôn Hạo sưng như đầu heo, nhưng kinh nghiệm quản lý nhiều năm, khí thế vẫn mạnh mẽ.
Mọi đều gì, lúc , tiếng nhai cơm chóp chép vang lên phía đám đông.
Tôn Hạo tức đến mức bật , đến lúc mà còn ăn cơm.
“Ai?”
Mọi đều nhường đường, để lộ Sấu Tử đang bưng bát ăn ngon lành phía , còn một hàng nhà kính bên đang xổm sát vách hóng chuyện.
Sấu Tử thấy , nhét đầy thức ăn miệng: “Sao thế? , thể ăn cơm ?”
Tôn Hạo liếc , hàng bưng bát hóng chuyện ở nhà kính bên cạnh, cơn tức giận lập tức tan biến.
“Ăn cơm !”
Sau bữa tối, một cái bàn kê thêm trong nhà ăn thung lũng.
Tôn Hạo và Ngô Thiện Dân mỗi tự dẫn những cốt cán trong đội của đến họp.
Đinh Mộ giới thiệu ngắn gọn về trong thung lũng cho đại diện của hai đội, chủ động về tình hình hiện tại của thung lũng, cô chuyện dạo xung quanh nhà kính lúc ăn tối, cùng sống trong thung lũng, vì giấu diếm, chi bằng cứ thẳng thắn cho bọn họ .
“Chắc cũng thấy , nhà kính trong thung lũng thể trồng lương thực, rau củ, bên trong còn một mảnh ruộng thuốc, thể chữa một bệnh thông thường như đau đầu sổ mũi, bên cạnh nhà ăn của chúng là nhà kho, qua nhà kho là khu chăn nuôi, bên trong nuôi lợn trâu dê, gà và thỏ, khi định , sẽ cần phiên cho ăn, những ngày lễ tết, sẽ thêm món cho .”
Cô xong, mấy trong đội của Tôn Hạo hổ cúi đầu, Tôn Hạo vội vàng : “ về sẽ quản lý bọn họ nghiêm ngặt.”
Đinh Mộ ý trách móc: “Sau sẽ sống ở thung lũng, chứ nhốt ở đây, chỉ hy vọng yêu quý từng ngọn cỏ cọng cây ở thung lũng, đây là nhà của , cũng sẽ là nhà của .”
Cô rõ đạo lý thà thoải mái còn hơn gò bó, đều trải qua những khó khăn, sẽ càng trân trọng cuộc sống hơn.
Từ “nhà” in sâu trong lòng hai đội, trôi dạt bao lâu nay, cuối cùng bọn họ cũng một nơi để an cư .
“! Sau nơi sẽ là nhà của chúng .”
Nước mắt lấp lánh trong đôi mắt của hai đội, trong lòng bọn họ cảm giác yên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-488.html.]
Mai Ngạn Quân lướt qua đại diện của hai đội Tôn Hạo và Ngô Thiện Dân, dậy đúng lúc: “ gọi đến đây, chủ yếu là để bàn bạc về những sắp xếp .”
“Chúng theo trong thung lũng.” Mọi đồng loạt về phía Mai Ngạn Quân.
Mai Ngạn Quân tiếp tục : “Vì thời tiết lạnh giá thích hợp để xây nhà, nhưng chúng thể chuẩn vật liệu xây nhà , ngày mai bắt đầu chặt cây, đến lúc đó mỗi gia đình một căn nhà, chọn vị trí xây nhà bên ngoài tường rào, đợi xây nhà xong, thì tường rào sẽ mở rộng ngoài, bao quanh hơn nửa khu rừng, chúng thể an cư lạc nghiệp trong tường rào, quái vật quấy rầy.”
Những lời của Mai Ngạn Quân khiến Tôn Hạo càng thêm kích động, dậy, suy nghĩ trong lòng : “Anh Quân, chuyện xây nhà chúng theo sự sắp xếp của , ý kiến gì. Chỉ là bây giờ chúng sống trong nhà kính, cho nên tiện cất giữ lương thực vật tư, nghĩ giao cho thung lũng thống nhất sắp xếp, thấy ?”
Ngô Thiện Dân bên cạnh thầm mắng tên nịnh hót , ai mà lấy lòng trong thung lũng.
Ngô Thiện Dân đảo mắt, bọn họ vốn chẳng gì, để nhanh chóng hòa nhập đại gia đình thung lũng, vội vàng : “Sáu mươi lăm bên cũng đều do thung lũng sắp xếp.”
Chuyện hậu cần của thung lũng do Đinh Mộ sắp xếp, Mai Ngạn Quân về phía cô.
Đinh Mộ đặt cốc nước trong tay xuống, cô chậm rãi : “Cũng , xem thím Trần bận .”
Thím Trần lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Có Lưu Lệ và A Vân giúp đỡ, chuyện thành vấn đề.”
Cuối cùng, Mai Ngạn Quân quên dặn dò: “Chúng thực hiện quản lý khép kín trong thung lũng, bình thường ngoài đều hành động tập thể, cho phép tự ý ngoài.”
Tôn Hạo và Ngô Thiện Dân gật đầu, tình hình hiện nay, chỗ ở an , cơm ăn, ai việc gì mà chạy ngoài lung tung, hai nghĩ thầm dặn dò những trong đội của kỹ càng hơn.
Gia viên mới.
DTV
Trực thăng dừng ngay sân thượng của tòa nhà văn phòng Lâm Dương Huy.
Khi Lâm Dương Huy dẫn theo tâm phúc đội trưởng Tăng của trở về văn phòng, Lưu Cảnh Hoằng đợi từ lâu.
“Cuối cùng cũng trở , chuyện trong điện báo thấy thế nào?” Không đợi Lâm Dương Huy kịp thở, Lưu Cảnh Hoằng vội vàng hỏi.
Lâm Dương Huy mở máy tính, lấy chiếc USB mà Mai Ngạn Quân đưa cho cắm : “Xem cái .”
Nhanh chóng, hình ảnh quái vật giống như cảnh tượng nhân loại sống ở thành phố thời thịnh vượng xuất hiện màn hình.
Khiến Lưu Cảnh Hoằng kinh ngạc bật dậy khỏi ghế: “Đây là ?”
Lâm Dương Huy đến bản đồ treo tường, dùng cờ nhỏ đánh dấu ba vị trí, đầu Lưu Cảnh Hoằng : “Lần lượt là huyện Tùng Lâm, huyện Anh Tây, huyện Đồng Lạc và thị trấn Chu Tâm.”
“Cậu video ?” Lưu Cảnh Hoằng tò mò.
Lâm Dương Huy lắc đầu, lông mày nhíu : “Người video, cũng đấy, là vợ chồng Đinh Mộ.”
Lưu Cảnh Hoằng chợt hiểu : “Là cô thì gì lạ, vợ chồng thật sự can đảm và quyết đoán.”
Tiếp đó, Lâm Dương Huy về ý kiến của Đinh Mộ: “ thấy khả thi.”
Lưu Cảnh Hoằng chằm chằm bản đồ suy nghĩ một lúc, đó ông : “Chuyện cũng là thể, nếu cô thực sự thể khôi phục một vùng rừng rộng lớn, thì đó chắc chắn là một điều cho tất cả .”
“ chuẩn cử đến mời những phụ trách của năm căn cứ lớn nhỏ xung quanh đến cùng thảo luận.”
“Khoan hẳn quan tâm đến khác, chúng tự chuẩn .”
Lâm Dương Huy những lời của ông , ánh mắt lập tức trở nên sắc bén: “Dưới bóng cây lớn mới mát mẻ, cây đổ thì khỉ tan, bây giờ là lúc nào , chúng thể bảo vệ bọn họ cả đời .”