Xuyên vào Không Gian Linh Tuyền, Ta Tích Trữ Lương Thực - Chương 494
Cập nhật lúc: 2025-07-30 22:36:06
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm khi thức dậy, Đinh Mộ bảo Mai Ngạn Quân bỏ gian của thảo dược chống lạnh mà cô thu thập khi ngủ buổi tối hôm .
Hai dự định một lát nữa sẽ xuống núi thăm Lưu Cảnh Hoằng. Anh dẫn theo nhiều binh lính như ở trong lều trại thời tiết lạnh giá như , thể để cảm lạnh .
Đinh Mộ ở trong sân, ngẩng đầu lên thì lập tức thấy Mai Vũ Văn dẫn theo Mai Đóa đang dọn dẹp chỗ tuyết đọng mái nhà, Kỳ Kỳ ở bên đỡ thang.
“Ba em cẩn thận một chút.” Đinh Mộ dặn dò .
“Chúng con .” Ba em cùng đồng thanh đáp.
Bước khỏi cửa, Đinh Mộ thấy từng hộ gia đình đều đang dọn dẹp chỗ tuyết đọng ở mái nhà. Ngay cả hai nhóm Ngô Thiện Dân và Tôn Hạo sống ở lều lớn cũng cầm theo dụng cụ dọn dẹp tuyết đọng ở đỉnh.
Một thậm chí còn chủ động dọn dẹp tuyết ở nhà bếp và khu vực chăn nuôi, nóc nhà kho.
Mọi hề nhàn rỗi, chỉ cần việc gì đó để là .
Đinh Mộ cảm thấy hài lòng với thái độ chủ động tích cực của họ.
Mai Ngạn Quân đặt thảo dược gian lên xe tải, phủ vải dầu lên và dùng bộ đàm gọi hai Trương Bằng Phi với Đầu Trọc đến. Bốn lái xe tải khỏi sơn cốc.
Xe chạy đến lối lang cốc thì đúng lúc gặp một chiếc xe từ bên trong . Nhìn thấy xe của nhóm Đinh Mộ thì bấm còi liên tục.
Mai Ngạn Quân lái xe qua ngã tư và dừng . Mắt của Đầu Trọc thấy rõ ràng ở trong xe.
“Anh, trong xe là Chu Tụ Bảo và thị trưởng Trấn Cát.”
Đinh Mộ hạ cửa sổ xe xuống bên ngoài và chào hỏi thị trưởng Trấn Cát xuống xe: “Thị trưởng Trát Cát, chú với ông chủ Chu ?”
Trên khuôn mặt già nua nhăn nheo của Thị trưởng Trát Cát lập tức nở nụ tươi và lời cảm ơn Đinh Mộ đầu tiên: “Tối hôm qua thật sự vô cùng cảm ơn ! Chúng đang tìm cô và Mai, ngoài ?”
“Chuyện nhỏ tốn sức gì mà thôi, tối hôm qua là tướng quân Lưu Cảnh Hoằng ở Tân Gia Viên Lưu dẫn quân chúng ngăn chặn nhiều quái vật . Anh đang cắm trại ở chân núi, chúng đang thăm .”
Thị trưởng Trát Cát thấy hai mắt lập tức khắc sáng ngời,:”Chúng cùng với nhé?”
“Được thôi! Lên xe và cùng thôi.”
Lưu Cảnh Hoằng dẫn theo mấy ngàn đang cắm trại ở chân núi nên Đinh Mộ sẵn sàng đồng ý.
Sau khi thị trưởng Trát Cát lên xe lập tức với Tiểu Hoàng Mao đảng ở phòng điều khiển: “Đi theo xe của nhóm cô Đinh.”
Chu Tụ Bảo hiểu : “Xuống núi chỗ nào ?”
Thị trưởng Trát Cát lời của Đinh Mộ cho Chu Tụ Bảo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-khong-gian-linh-tuyen-ta-tich-tru-luong-thuc/chuong-494.html.]
“Nhanh! Nhanh! Đi theo .” Lần đến lượt Chu Tụ Bảo thúc giục.
Nhìn thấy chiếc xa tải chạy từ núi xuống thẳng hướng doanh trại, binh lính phụ trách tuần tra lập tức ngăn họ . Mai Ngạn Quân hạ cửa kính xe xuống, binh lính bước đến và lịch sự : “Nơi đóng quân của doanh trại, phận sự thể , xin mời vòng sang đường bên cạnh và rời .”
Mai Ngạn Quân thò đầu từ trong xe : “ tên là Mai Ngạn Quân. Chúng đến tìm tướng quân Lưu Cảnh Hoằng, phiền thông báo giúp chúng một tiếng.”
Người lính quan sát bốn trong xe một lượt, chuyện với đồng đội bên cạnh một tiếng chạy về phía lều trại phía .
Đinh Mộ những chiếc lều trại dỡ bỏ mặt đất và những lính đang chuẩn nhổ trại. Từng trong họ khuôn mặt vàng nhợt nhạt, khuôn mặt gầy gò, cả hình như cây gậy. Rõ ràng rằng họ đang suy dinh dưỡng. Trên họ mặc một cái áo khoác quân đội cũ nát, một vài miếng vá ở đó và đôi chân mang một đôi giày vải bông dày.
Tuy quần áo cũ nát nhưng vẫn giữ ấm , tinh thần của những lính đó vẻ vẫn .
Người lính thông báo nhanh : “Xin mời theo .”
Mai Ngạn Quân với Tiểu Hoàng Mao ở phía lập tức lái xe từ từ theo lính đó và dừng ở phía một chiếc lều lớn.
Lưu Cảnh Hoằng chờ ở cửa lều trại. Anh lướt qua phía xe tải lớn của nhóm Đinh Mộ, vải dầu là một thùng xe đựng đầy vật tư khiến cho đôi mắt lập tức sáng ngời.
Anh bước lên hai bước chào đón và chủ động bắt tay từng một: “Anh Mai, cô Đinh, lâu gặp, vẫn khoẻ chứ!”
“Vẫn khoẻ! Hôm qua quái vật tấn công, tình hình của Lưu tướng quân bên như thế nào?” Mai Ngạn Quân thấy tinh thần của , hỏi.
“May mắn phản ứng kịp thời nên binh sĩ thương vong. Không những là ai?” Lưu Cảnh Hoằng những khác phía hai .
Mai Ngạn Quân nghiêng giới thiệu: “Đây là Trương Bằng Phi, cấp phó của trong hệ thống, Thẩm Văn Tuấn. Hiện tại hai họ chịu trách nhiệm chính về việc an của sơn cốc.”
Sau đó chủ yếu giới thiệu Chu Tụ Bảo: “Đây chính là ông chủ Chu Tụ Bảo, nhà giàu một ở Dương Thành, hiện tại ông là phụ trách căn cứ lang cốc. Người bên cạnh ông là thị trưởng Trát Cát. Thị trưởng Trát Cát là dẫn dắt một nửa dân cư trong khu vực sở quản hạt vượt qua thiên tai. Ngô Tử Hiên ở căn cốc lang cốc.”
Nghe Mai Ngạn Quân giới thiệu xong, Lưu Cảnh Hoằng lặng lẽ liếc mắt đánh giá những và dẫn lều trại.
“Lưu tướng quân, xe là thảo dược chống rét trồng ở sơn cốc, bảo dỡ xuống . Thời tiết lạnh như thế để cho binh lính chống rét cũng .” Trước khi bước lều trại, Đinh Mộ thấy Lưu Cảnh Hoằng liếc mắt đồ xe tải mấy nên chủ động mở miệng .
Thảo dược ! Vẻ mặt Lưu Cảnh Hoằng lập tức vui vẻ lên mà hề che giấu chút nào. Anh vội vàng với hai thủ hạ của ở cạnh lều: “Hai nhanh dỡ đồ xe xuống, cẩn thận một chút.”
Thủ hạ nhận lệnh và vui vẻ bước chân rời .
Bên trong lều trại vô cùng đơn giản, ngay cả ghế dựa cũng , nhưng ai để ý đến điều đó mà xuống đất.
“Lưu tướng quân. thấy binh lính đang dỡ trại, sẽ rời khỏi đây ?” Sau khi xuống, Chu Tụ Bảo khó hiểu hỏi.
Lưu Cảnh Hoằng đang bấp bênh thấy thì gật đầu. Anh chỉ tấm bản đồ vẫn cất ở bàn, trầm ngâm : “Tranh thủ lúc tuyết ngừng rơi, chúng nhanh chóng đến nơi phòng tuyến một chút. Tuy rằng quái vật rút lui tối hôm qua nhưng chúng cũng khi nào chúng sẽ trở . Chúng cần thành lập phòng tuyến càng sớm càng thì mới dễ dàng đối phó những đợt tấn công tiếp theo của quái vật.”
DTV
Trong thời tiết lạnh giá, Chu Tụ Bảo càng khâm phục với kỷ luật nghiêm minh của quân nhân: “Có cần chúng giúp đỡ gì ?”
Nhìn dáng vẻ đồng cảm của ông , trong lòng Lưu Cảnh Hoằng chợt đổi, bình tĩnh : “Sau khi tin tức, vội vàng điều 5000 ngoài, một ngàn còn dọn dẹp sạch sẽ con đường ven núi rừng. Mỗi một lính đều mặc quần áo mỏng manh trận. Trời thì giá rét, các binh lính cũng chỉ thể uống chút nước cơm, gặm chuột thịt khô và bánh nén khô hết hạn. cũng yêu cầu gì khác ngoài việc mong dọc đường các binh lính ăn cơm no.”