Muốn uống chứ gì? cho cô uống!
Tô Bình Trắc giữ gáy Vân Đào, bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, dương v*t ma sát với khoang miệng, nước bọt tiết càng ngày càng nhiều, một Vân Đào nuốt xuống cổ họng, phần còn thì tràn chảy xuống theo khóe miệng Vân Đào.
Dị năng của Tô Bình Trắc vẫn che chở khoang miệng và cổ họng của Vân Đào, Vân Đào cảm thấy khó chịu chút nào, cô híp híp mắt, ngoan ngoãn để Tô Bình Trắc , còn phát tiếng rên rỉ.
Dâm đãng quá, bộ dáng của Vân Đào trông thật dâm đãng, càng kích thích Tô Bình Trắc tăng nhanh tốc độ một nữa.
Không đủ, đủ!
Hắn ** cô thật mạnh, một đủ, hai đủ, ** cô lúc, ban ngày, ban đêm, giải phóng tất cả những ham mà kìm nén suốt ba năm cho cô.
Đào Đào ơi là Đào Đào…
Cô bản giải phóng một con ác ma gì , nếu nửa năm gặp cô buổi tối, khi chữa khỏi chứng nghiện t.ì.n.h d.ụ.c thì sẽ phát điên như , nhưng hết tới khác để gặp cô lúc …
Ha, đây là ý trời , Đào Đào , cô chắc chắn là giải dược của Tô Bình Trắc, cô trốn thoát !
Sau khi thức tỉnh dị năng, bao giờ thấy sảng khoái vui vẻ như , thậm chí còn cảm thấy sương mù chắn ở con đường phía tan biến.
Tận thế thấy hồi kết và thấy ánh sáng quá khó khăn, hạnh phúc giống như băng lướt qua trong đêm tối, hiếm mà ngắn ngủi, nhưng hiện giờ bắt một viên, bắt sẽ thả cô nữa.
Vân Đào hề việc , cho dù lúc cô tỉnh táo, cô cũng sẽ cảm thấy giải phóng một ác ma, cô chỉ cảm thấy Tô tác giả nguyên tác hại quá thảm, quả thực chính là mỹ nam thảm thứ hai Sùng Minh, Sùng Minh gì cũng thảm ở bên ngoài, Tô thảm mà ai .
Rõ ràng là nghiện tình dục, nhưng lập tính cách cấm dục hết tới khác, đừng tính với khác để giảm bớt nghiện tình dục, thậm chí còn bao giờ chạm tay phụ nữ cho đến khi chết!
Quá thảm , Vân Đào cũng đành lòng giúp , nhưng cũng chỉ như mà thôi.
Cô nghĩ.
“Ư a!” Sau khi đ.â.m mấy trăm , Tô Bình Trắc cuối cùng cũng rên rỉ b.ắ.n .
Một lượng lớn t.i.n.h d.ị.c.h tràn cổ họng Vân Đào, cô liên tục nuốt vài ngụm, nhưng nhiều t.i.n.h d.ị.c.h thể tránh khỏi chảy từ khóe miệng.
Vân Đào ngã ngửa giường, thậm chí còn còn sức để cử động ngón tay, cô co giật, đó ợ lên một tiếng, khi xong, cô còn lè lưỡi cuốn lấy t.i.n.h d.ị.c.h còn sót ở khóe miệng trong miệng.
Tô Bình Trắc: “…” là yêu tinh!
Tô Bình Trắc xoay lên giường, tách đầu gối đẩy hai chân Vân Đào , đè lên hoa huy*t Vân Đào.
hoa huy*t của Vân Đào ướt đẫm, quần lót và quần đùi đều ướt đẫm, Tô Bình Trắc đẩy đầu gối của lên, đầu tiên là cảm nhận sự ướt át, đó liền thấy Vân Đào thoải mái rên rỉ.
Tiếng rên rỉ mềm mại kéo dài, Tô Bình Trắc thấy, dương v*t ngóc đầu lên.
Một đủ đối với một đàn ông bình thường chứ đừng đến một nghiện tình dục.
Ướt như , cô cũng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-mat-the-lan-lon-de-sinh-ton/chuong-27.html.]
Tô Bình Trắc cởi áo, quần đùi và quần lót của Vân Đào , nâng hai chân Vân Đào lên, quy đầu để lên hoa huy*t Vân Đào, đó đưa một quyết định đủ khiến hối hận cả đời.
Hắn cúi xuống gần Vân Đào hỏi, “Đào Đào, ?” Trả lời là tiếng ngáy đều đều nhỏ của Đào Đào.
Vân Đào ngủ từ lúc nào, mặt còn nở nụ , vẻ hài lòng về việc Tô Bình Trắc cho cô uống sữa.
Tô Bình Trắc cả cứng đờ, bao gồm cả dương v*t của , nó chắc chủ nhân chọc cho ngu , hỏi cái gì mà hỏi, trực tiếp đ.â.m , bây giờ đây, ?
“Vân Đào!” Tô Bình Trắc nghiến răng nghiến lợi. Sao cô thể ngủ chứ? Cô là heo ? Sao cô thể ngủ lúc ?
Kỳ thật cái thực sự của Vân Đào, đêm qua cô lo lắng đề phòng nghỉ ngơi hẳn hoi, cả ngày hôm nay cô cũng từng nghỉ ngơi, ngoại trừ một ngày nấu ba bữa, cô còn tính với Úy Lý, chạy khỏi doanh trại thì gặp zombie, buổi tối uống nhiều rượu như , cô thể kiên trì đến bây giờ là kết quả của việc tăng cường thể lực .
Hiện giờ cô còn khát nữa, thành công giúp Tô Bình Trắc, đương nhiên thể an tâm ngủ .
Đáng thương cho Tô Bình Trắc ngay cả quần áo cũng cởi hết …
Thật đáng ghét! Tô Bình Trắc cúi cắn lên môi Vân Đào, nhưng cuối cùng vẫn nỡ dùng sức, chỉ cắn nhẹ một cái, đó dùng lưỡi đẩy hàm răng chui .
Trong miệng Vân Đào mùi t.i.n.h d.ị.c.h của , tanh, nhưng cũng khó chịu. Giữa môi và lưỡi cô đều mùi t.i.n.h d.ị.c.h của , điều càng khiến phấn khích hơn.
Hắn cong lên, nụ hôn sâu thêm, cũng đặt dương v*t giữa môi âm hộ đang co giật của Vân Đào, tưởng tượng chính đang cắm bên trong cơ thể Vân Đào, đang chuyện mật nhất đời với Vân Đào.
Vân Đào đang chìm trong giấc mộng cũng cảm giác , âm vật ma sát liên tục, cô thoải mái đến nỗi rên rỉ, nhưng tỉnh dậy, nghĩ rằng đang mộng xuân.
Tô Bình Trắc tội nghiệp b.ắ.n một nữa, nhưng chỉ b.ắ.n ở trong mộng xuân của Vân Đào.
Sáng sớm hôm , khi rời giường Vân Đào cảm thấy thoải mái, cho đến khi thấy quần áo .
Cô sợ tới mức vội vàng cổ tay , cũng may, tuổi thọ tăng lên, xem tối hôm qua chuyện gì nên xảy .
, Vân Đào vỡ thành từng mảnh, ký ức của cô vẫn dừng ở bàn ăn khi họ cùng uống rượu.
“Hệ thống, ai quần áo cho tao?”
Hệ thống: [ Ngoại Tô Bình Trắc còn thể là ai?] “Ồ… Sao hôm nay mi chuyện kỳ lạ như ?”
Hệ thống: Thịt dâng đến miệng còn mất, thể chuyện bình thường ?
Khi tuổi thọ của Vân Đào chỉ còn hai mươi bốn giờ, nó sẽ chuyển sang hình thức tám trăm bà vợ chết, thì giọng điệu cũng kỳ lạ như !
Vân Đào khi xem bộ sự việc do hệ thống chiếu , cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Về ai còn bảo cô uống rượu, cô sẽ liều mạng với kẻ đó!