XUYÊN VÀO MẠT THẾ LĂN LỘN ĐỂ SINH TỒN - Chương 40+41

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-16 02:56:18
Lượt xem: 283

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 40:

Vân Đào lui về phía hai bước, vén mũ trùm lên, Ôn Đông nhưng chắc chắn về mối quan hệ giữa bọn họ và Sùng Minh, nên đành đó lên tiếng.

Ôn Đông khẽ ồ một tiếng, nụ nhạt , dường như hài lòng với phản ứng của Vân Đào.

“Ôn Đông.” Khúc Vô Dạng tới: “Chú ý một chút.”

Ôn Đông thẳng lưng lên, bất kỳ chỗ dựa nào, vẫn thể vững tới lui như xương, như thể chỉ cần một cú chọc nhẹ một cái sẽ tê liệt ngã thành một vũng bùn.

Hắn nhún vai, “ chỉ tò mò thôi, hôm qua cô giơ ngón giữa với chúng ?”

Câu phía là hỏi Vân Đào.

Trong lòng Vân Đào thầm gọi là cô gái ngón giữa , còn thể biệt danh ?

hội chứng giơ ngón giữa ngắt quãng, ý nhằm các .” Vân Đào nở nụ tiêu chuẩn mà lễ phép, nếu chụp ảnh thể trực tiếp thành biển hiệu đặt cửa ngân hàng đạo cụ đón khách.

Hội chứng giơ ngón giữa ngắt quãng?

“Thật sự, tin xem.” Vân Đào mỉm , giơ ngón giữa với Ôn Đông, nhịn cũng nhịn, đây là tự chuốc lấy.

“Ha ha ha.” Ôn Đông tùy ý, giống như giơ ngón giữa, mà giống như một câu chuyện .

Vân Đào để ý tới , nhanh chóng liếc mắt Khúc Vô Dạng, phát hiện đối phương đang chằm chằm , cô sợ tới mức tim đập mạnh.

Khúc Vô Dạng vẫn luôn thù dai, còn thù tất báo. Em giơ ngón giữa địa bàn của chính là một loại khiêu khích, quả thực khả năng trả thù.

Lời Diệp Hào vẫn còn văng vẳng bên tai, Vân Đào cảm thấy thể sẽ chết. 

lén về phía Sùng Minh, nhưng thấy chút cảm xúc nào mặt , cũng đoán mối quan hệ giữa hai .

Ôn Đông ăn chực, quan hệ hẳn là ?

Vân Đào lén hỏi hệ thống: “Hệ thống, Khúc Vô Dạng và Sùng Minh là quan hệ gì?”

Không tiếng trả lời.

“Hệ thống? Hệ thống? Gọi hệ thống?”

Vẫn tiếng trả lời, cứ như thể hệ thống từng tồn tại .

Vân Đào vội vàng lật xem cổ tay trái, chỉ cần cô suy nghĩ là thể hiện thời gian tuổi thọ đếm ngược nhưng lúc hiện lên nữa.

Vân Đào lúc đầu là tràn ngập niềm vui, rốt cục cần dựa l..m t.ì.n.h để duy trì tính mạng nữa! Sau đó buồn bã mất mát, ai cô là Vân Đào đến từ thế giới khác.

Cảm giác cô độc bao trùm lấy cô, cô chút , nhưng thể , cố nén đỏ hốc mắt.

Khúc Vô Dạng: “???”

Cảm nhận Vân Đào e ngại và phòng với , Khúc Vô Dạng vốn hiểu chuyện gì, giơ ngón giữa là , còn , cô sợ cái gì? Bây giờ sợ đến mức sắp ?

Cổ họng Khúc Vô Dạng ngứa ngáy, hút thuốc.

“Sùng Minh, còn trả lời đấy, đến ăn chực tiện ?” Ôn Đông trêu Vân Đào nữa, hỏi Sùng Minh.

Sùng Minh trả lời, về phía Vân Đào.

Vân Đào nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, gật đầu : “Không , chỉ là các kiêng ăn cái gì ?”

“Không .” Khúc Vô Dạng thầm món cơm cà tím cá của Kỷ Hàm thành công chữa khỏi tật kén ăn của .

.”

Vân Đào lễ phép mà tiêu chuẩn, “Mời .” Ôn Đông nhíu mày: “ ăn cay.”

“Được.” Nụ của Vân Đào cuối cùng cũng thêm vài phần chân thành. Cậu bé ngoan, chờ đó, hứa sẽ cay c.h.ế.t .

Trở khách sạn, Vân Đào tránh khác về phòng của tắm rửa, vết m.á.u b.ắ.n tung tóe, phần sườn mặt va tường cũng sưng đỏ, bộ dáng chật vật, thật sự để khác thấy.

Một một , khi xả nước nóng, thần kinh căng thẳng của Vân Đào cuối cùng cũng thả lỏng , đó cô bắt đầu phát run, run rẩy, nghiêm trọng nhất là tay , run đến mức cầm thứ gì.

Trên cổ tay cô buộc một sợi dây đỏ, sợi dây một con thỏ nhỏ đang cầm một chiếc bánh trung thu, nó chạm khắc bằng gỗ, trông sống động và dễ thương.

Con thỏ nhỏ run rẩy theo tay cô, những giọt nước màu đỏ từ con thỏ rơi xuống.

Vân Đào cầm con thỏ dùng sức chà xát, nhưng vô ích.

Tượng gỗ con thỏ là Vân Đào mua ở chợ tạp hóa ngày hôm nay.

Người bán là một thợ thủ công ngoài 60-70 tuổi, gian hàng của ông nhỏ, núp trong một góc bán một con giáp, con vật thần thoại, thỏi (vàng hoặc bạc) và bùa do chính tay điêu khắc.

Không ai mua đồ của ông , vì tận thế nên vật tư khan hiếm, ai mua những đồ chơi nhỏ vô dụng , nhưng ông lão vẫn chạm khắc chúng một cách tỉ mỉ và cẩn thận.

Vân Đào chú ý tới ông vì ông nghiêm túc, tương thích với thị trường táo bạo xung quanh, dường như ông vẫn đang sống trong những ngày khi tận thế, thong dong bình tĩnh, một chút mỏi mệt và bàng hoàng nào.

Lúc mua thỏ, ông lão tươi hiền lành, nó sẽ mang đến vận may và thuận lợi cho Vân Đào.

Tận thế đến nay ba năm, ông và nhà của ông luôn thể tránh thoát khỏi nguy hiểm, cho dù gặp nguy hiểm cũng sẽ biến nguy thành an, ông cảm thấy lẽ may mắn nhất đời nên những vật nhỏ mà ông tự tay điêu khắc chắc chắn cũng mang theo may mắn.

Vân Đào cảm thấy con thỏ điêu khắc gỗ thật sự thể mang đến may mắn, khi gặp Nhiếp Sở xâm phạm cô, cô hoảng sợ nhưng gặp nguy hiểm, ngay cả hệ thống vẫn luôn phiền cô cũng thấy , nhưng bây giờ con thỏ nhuốm đầy m.á.u của Nhiếp Sở.

Máu thấm gỗ, một lúc lâu , con thỏ màu gỗ thô liền biến thành màu nâu đen, rửa thế nào cũng sạch, giống như bàn tay dính đầy m.á.u của cô.

nỡ vứt nó , cũng sẽ vứt nó.

Tắm lâu mới xong, cô thu dọn đồ đạc đến phòng bếp của khách sạn chuẩn nguyên liệu nấu bữa tối, mở cửa thấy Tô Bình Trắc dựa tường, dường như lâu .

“Tô ?”

Ánh mắt lạnh nhạt kính râm của Tô Bình Trắc khiến Vân Đào hoảng hốt.

“Đoàn trưởng thương, tới xem.” Ánh mắt Tô Bình Trắc đảo qua sườn mặt sưng đỏ của Vân Đào.

“À, , cần chữa… hít!” Vân Đào còn xong, tay trái Tô Bình Trắc cầm lấy, đau đến nỗi Vân Đào hít một ngụm khí lạnh.

Mặc dù Sùng Minh nắn cổ tay trật, nhưng nó vẫn sưng đỏ một mảng lớn, chạm liền đau, chắc là thương dây chằng.

“Chậc” Tô Bình Trắc lạnh lùng chậc một tiếng, “Còn tưởng cô bản lĩnh, dám một trốn ngoài, cuối cùng ngay cả chút đau đớn cũng chịu nổi.”

Tuy miệng những lời mỉa mai, nhưng lực đạo tay nhẹ nhàng, vầng sáng trắng ấm áp bao phủ lên cổ tay sưng đỏ của Vân Đào, nhanh liền phát huy tác dụng, vết sưng đỏ nhanh chóng biến mất, cổ tay trở như lúc ban đầu, dấu vết thương nào.

Vân Đào giả vờ như thấy lời mỉa mai Tô Bình Trắc, mừng rỡ xoay cổ tay, “Tô , dị năng của thật thần kỳ.”

Ánh mắt Vân Đào sáng, khi cô ngậm dương v*t đêm đó, ánh mắt của cô cũng sáng như , còn lóe ánh sáng chói mắt.

Không dương v*t của cứng , hôn Vân Đào . Hắn nắm cằm Vân Đào, nâng lên, hôn xuống. 

Đầu lưỡi cạy môi, cạy mở hàm răng, tìm cái lưỡi nhỏ của Vân Đào, khiêu vũ với nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-mat-the-lan-lon-de-sinh-ton/chuong-4041.html.]

dương v*t đụng bụng Vân Đào, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm vô kỷ luật, trướng to từng chút một, cố ý vô ý cọ xát, dần dần trở nên nặng hơn.

“Vân Đào, cô đấy, cô.” Giọng Tô Bình Trắc mất bình tĩnh và lạnh lùng, chỉ còn đè nén và tiếng thở dốc đau đớn.

Vân Đào đương nhiên cô, mắc chứng nghiện tình dục, nhưng thể nhịn xuống cô khi cô ngủ quên, cô thấy Tô Bình Trắc .

, “Không .”

Chương 41:

“Vì ?” Tô Bình Trắc áp sát , lộ mạnh mẽ và tức giận, “Diệp Hào thể vì thể?”

Vân Đào nên thế nào đây, Diệp Hào là cô kiềm chế , Úy Lý thì là bất đắc dĩ, còn với … Thành thật mà Vân Đào chút sợ.

Hệ thống Tô Bình Trắc mắc chứng nghiện t.ì.n.h d.ụ.c ba năm, vẫn luôn dùng dị năng kiềm chế dục vọng của , nếu là cô cho phá vỡ… cô thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy tiếp theo.

Tô Bình Trắc thật sự quá thảm, hơn nữa trong cảnh đó cũng thể kiềm chế cơn nghiện t.ì.n.h d.ụ.c chạm cô, đến mức khiến cảm thấy đau lòng.

Vân Đào cắn môi, rũ mắt, lỗ tai và gò má đỏ lên, “Không bây giờ.”

Cơn giận đột ngột dừng , niềm vui quét đến, Tô Bình Trắc giật , đó ôm Vân Đào hôn thật mạnh.

dương v*t dường như buông thả, dị năng ánh sáng của Tô Bình Trắc thể áp chế nữa. Nó nóng hổi, cứng rắn, thô to, đụng Vân Đào, giống như mạch đập nhảy lên, như cho , mau cho .

Không bây giờ, bây giờ.

Tô Bình Trắc cầm lấy tay Vân Đào nắm lấy dương v*t, kích hoạt dị năng nữa, trấn an áp chế nó.

Hắn tôn trọng Vân Đào, Vân Đào , hiện giờ .

Mi chờ một chút, chờ một chút, vội, ba năm cũng chịu , thiếu giây phút .

Chờ Vân Đào mặt đỏ tới mang tai xuống phòng bếp, gần nửa giờ , dương v*t Tô Bình Trắc chút lời, ngay cả dị năng cũng biện pháp với nó, cuối cùng vẫn là Tô Bình Trắc bất đắc dĩ thả Vân Đào , tự về phòng giải quyết.

Đi tới địa bàn của cô, thấy nồi niêu xoong chảo, trứng thịt rau quả, Vân Đào chống nạnh thở dài một , tối nay tập trung đồ cay, nấu mười tám món!

Vân Đào nhanh chóng trở thành con bận rộn trong bếp, những khác giúp đỡ, thực tế họ cũng giúp nhưng chỉ gây thêm việc. Chỉ thể thiết lập của tác giả trong nguyên tác thật quá đáng, trang chút kỹ năng nấu nướng nào, ngay cả mỗi rửa chén cũng thể vỡ một hai cái.

Ôn Đông tới từ lúc nào, dựa khung cửa phòng bếp Vân Đào, vẫn là bộ dáng xương như cũ.

Ban đầu Vân Đào để ý đến , đó thấy cũng giả vờ như thấy.

Ôn Đông thấu nhưng toạc , Vân Đào như đang chiêm ngưỡng một bức tranh, đó thu hút bởi tượng gỗ thỏ cổ tay Vân Đào.

Vân Đào mặc áo ngắn tay, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn đeo một sợi dây màu đỏ hình con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ lắc lư qua , linh động đáng yêu giống như chủ nhân.

thích thỏ con của cô.” Ôn Đông đột nhiên mở miệng.

Vân Đào nắm lấy thỏ con giữ trong tay, trừng mắt với Ôn Đông: “Thích cũng cho.”

Con thỏ nhỏ thể mang đến may mắn cho cô, nó cũng là một biểu tượng, tượng trưng cho việc cô rốt cục tiến về phía một bước, thể cho Ôn Đông .

Hơn nữa Ôn Đông còn thích, càng thể cho.

“Keo kiệt, cũng .” Ôn Đông , là nụ khoa trương tùy ý lúc , càng giống như nụ chân thành xuất phát từ bên trong.

Hắn liếc qua thức ăn Vân Đào chuẩn , ý trong mắt càng đậm, “ nhớ ăn cay mà nhỉ.”

 

Vân Đào giả vờ ngạc nhiên, “Hả? Sao nhớ chỉ ăn cay?”

“Hahahaha.” Ôn Đông cuối cùng nhịn , “Ừ, , coi như chỉ ăn cay .”

Ôn Đông hề lừa Vân Đào, khi dọn mười tám món ăn, ăn vui vẻ nhất. Vân Đào lừa, tên đàn ông thối chính là cố ý ăn cay, xem sớm thấu tâm tư của cô.

Thật thảm hại, quả nhiên vẫn quá đơn thuần.

Tuy nhiên, cô thu hoạch, Khúc Vô Dạng tới cùng Ôn Đông, đoàn trưởng Sùng Minh đầu tiên ăn cùng với , thể thấy quan hệ giữa Khúc Vô Dạng và Sùng Minh , cho nên, Khúc Vô Dạng chắc sẽ so đo mối thù với chứ?

Hơn nữa, Khúc Vô Việc giống thù tất báo, chẳng lẽ Diệp Hào lừa ?

Sau khi ăn xong, Khúc Vô Dạng và Ôn Đông lâu mà nhanh chóng rời . Tảng đá trong lòng Vân Đào cuối cùng cũng rơi xuống, cô thu dọn bát đũa trở về phòng bếp, ngân nga một bài hát từ từ rửa sạch, nghĩ lát nữa sẽ tìm Úy Lý học cách điều khiển dị năng.

Chuyện xảy ngày hôm nay nhắc nhở cô, cô mau chóng học cách điều khiển dị năng, hệ thống còn, cô còn bàn tay vàng giúp cô c.h.ế.t cho đến khi tuổi thọ về 0, bất kỳ sai lầm nào cũng thể lấy mạng cô.

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện. lúc , hệ thống đột nhiên bắt đầu gào thảm thiết trong đầu cô.

Hệ thống: [ Huhuhu, ký chủ, suýt nữa gặp cô nữa , huhuhu.]

Vân Đào suýt nữa bẻ gãy vòi bồn rửa chén, cô nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm ngắn như !

[ Ký chủ, cô thật vô lương tâm, cô bỏ rơi , một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm , ở bên cô lâu như , huhuhu, thật đáng thương!]

“Được , rốt cuộc mi ?” Vân Đào cắt ngang lời hệ thống, thật sợ nó sẽ cái gì mà một đôi trời sinh, một đôi cái gì? Một đôi kẻ thù ?

[ Tên Ôn Đông thật đáng sợ, tới gần cô, cũng dám mạo

hiểm, luôn cảm thấy sẽ phát hiện, hơn nữa một khi phát hiện, thể sẽ còn nữa.]

[ Ký chủ , nếu còn, cô cũng sẽ còn.]

Cho Vân Đào mười bộ não, cô cũng sẽ ngờ tới là Ôn Đông, ý gì? Tình huống gì đây? Ôn Đông thể sẽ phát hiện sự tồn tại của hệ thống, thậm chí thể uy h.i.ế.p hệ thống?

cảm thấy Ôn Đông gì đặc biệt.

Ôn Đông dung mạo bình thường, thuộc loại qua sẽ quên, nếu như tìm điều gì đó để ghi nhớ thì lẽ là khóe mắt trái của một nốt ruồi đỏ.

Đây là một nốt ruồi nước mắt , nhưng chỉ một nốt ruồi nước mắt cũng cứu vớt vẻ ngoài bình thường của .

Hơn nữa, lẽ là do luôn như xương, đó chính là thích .

Đe dọa hệ thống? Hoàn !

“Mi chắc chứ? Không liệu của mi xảy vấn đề gì chứ?” Vân Đào giữ thái độ hoài nghi, “Mi là một cái liệu, thể cảm xúc sợ hãi, mi đừng với tao mi còn giác quan thứ sáu.”

Hệ thống trầm mặc một lát, tựa hồ đang suy nghĩ: [ Hình như là .]

Giọng hệ thống bình tĩnh trở : [ Ký chủ , về cập nhập đổi mới , bổ sung một ít tường lửa, chờ gặp Ôn Đông, sẽ tra .]

“Cút .”

Hệ thống: [ Vâng~]

Hệ thống im lặng như , như thể nó từng tồn tại, nhưng Vân Đào nó vẫn còn.

Vân Đào thể cảm xúc trong lòng là gì, tiếc nuối khổ sở , nhưng dường như mãnh liệt như , ngược , trong thâm tâm cô còn một tia vui mừng, vui mừng vì hệ thống vẫn còn, vui mừng vì còn đến cô tới từ , vui mừng vì cô còn thể vụng trộm châm chọc thế giới tiểu thuyết với hệ thống.

 

Loading...