Người của hai đội tìm kiếm gần hai tiếng đồng hồ trong công viên rộng lớn  cát vàng bao phủ  vẫn  tìm thấy dấu vết gì của đội Chương Vũ.
Chân Lục Trà bây giờ thậm chí  cùng Tạ Lam Án   khỏi công viên đó tìm, nhưng vẫn  phát hiện  gì.
Chân Lục Trà: "Một đội nhiều  như   thể biến mất vô cớ  chứ? Sao  tìm thấy chút dấu vết nào ."
Chân mang giày của Tạ Lam Án giẫm lên cát vàng mềm mại, mắt   xung quanh, đột nhiên  một bức tượng đá điêu khắc thu hút sự chú ý.
Vì   chằm chằm khá lâu nên Chân Lục Trà cũng tò mò  theo hướng mắt .
Đó là một bức tượng chiến binh cầm giáo, cao  hai mét, chắc là vật trang trí bên ngoài công viên để thu hút   dừng chân,   gì đặc biệt lắm.
"Có gì  đúng ?" Chân Lục Trà hỏi Tạ Lam Án.
Tạ Lam Án nheo mắt,  chằm chằm  cánh tay tượng  sứt mẻ: "Cánh tay của bức tượng  gì đó  đúng."
?
Chân Lục Trà  tới chỗ bức tượng, ngẩng đầu  cánh tay mà Tạ Lam Án , "Không  gì   cả mà..."
Cô chăm chú , lời  dứt, một thứ   là gì phản chiếu  mắt cô.
Chân Lục Trà giơ tay che  ánh sáng phản chiếu,  chăm chú   cánh tay bức tượng. Lần  cô  thấy  cánh tay bức tượng dường như  khảm một...
Viên đạn?!
Tại   cánh tay bức tượng    viên đạn?
Chân Lục Trà   đầu định  với Tạ Lam Án về phát hiện của ,  ngờ   nhanh hơn một bước, bước đến  bức tượng  xoay nhẹ cánh tay bức tượng một cái.
Tiếp theo đó là một tiếng nổ lớn vang lên từ  đất trống bên cạnh, mặt đất đột nhiên sụt xuống, lớp cát vàng vốn phủ  mặt đất ào ào rơi xuống, để lộ  một mật thất kéo dài xuống lòng đất.
Chân Lục Trà  cảnh , trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Cô thật sự xuyên  đến tận thế ? Sao   cảm giác như lạc  tiểu thuyết trộm mộ ?
Trong lúc cô còn đang kinh ngạc, Tạ Lam Án  mở bộ đàm thông báo tình hình bên  cho Tống Khải.
Tạ Lam Án: "Đội trưởng Tống, phát hiện một mật thất cách công viên 500 mét về phía tây."
Lúc , Tống Khải vẫn đang tìm kiếm tung tích của Chương Vũ trong công viên,  thấy lời Tạ Lam Án   nghi hoặc: "Mật thất? Được,  sẽ cử   kiểm tra ngay,  đợi tại chỗ một lát, đừng manh động, càng   hành động một ."
Tạ Lam Án kết thúc cuộc trò chuyện với Tống Khải,  chuyển tần  bộ đàm sang tần  của đội : "Chú Viên, gọi Hàn Diễm bọn họ đến chỗ cách công viên 500 mét về phía tây tập hợp."
Đầu bên  bộ đàm, chú Viên tuy   mục đích gọi bọn họ đến đó nhưng cũng  hỏi nhiều: "Được."
Chân Lục Trà   thông báo xong cho  trong đội liền  tới bên ngoài cửa mật thất.
Nhìn xuống chỉ thấy cầu thang kéo dài xuống lòng đất, nhưng ngoài    thấy gì khác.
Rất kỳ lạ, đội của Chương Vũ   khi nào ở   ? Dù  xung quanh công viên đều  tìm khắp , nhưng  tìm thấy tung tích của bọn họ. Hơn nữa cũng  thấy bóng dáng của con zombie lạc đà cấp cao .
Chân Lục Trà nghĩ chắc chú Viên bọn họ sẽ nhanh chóng đến đây,  định  xuống cầu thang xem thử thì cảm giác quần áo  gáy  siết chặt.
Tạ Lam Án ở  lưng Chân Lục Trà kéo quần áo cô, lôi  nào đó đang hăm hở  thử về.
Chân Lục Trà  đầu , đôi mắt nai con  ánh nắng càng to hơn, linh động hơn. Cô mềm giọng,  chút lên án  với Tạ Lam Án: "Anh kéo em  gì, em chỉ   phía  xem thử tình hình bên trong một chút thôi mà."
Tạ Lam Án cong môi : "Nếu   kéo, bây giờ em  lẽ  mọc cánh bay vọt  trong ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-115-mat-that-duoi-long-dat.html.]
Chân Lục Trà mặt đầy vô tội: "Đừng  bậy, em  ."
Nói xong liền  yên tại chỗ, hai   ở cửa mật thất  đợi chú Viên bọn họ.
Trong lúc đó, Chân Lục Trà vẫn  nhịn  tò mò, thò đầu  trong mật thất .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Tạ Lam Án,   xem, bên trong  kho báu gì , chính là loại vàng bạc lấp lánh,  nhiều châu báu trải đầy đất ."
Lúc , cô dường như đang phác họa cảnh tượng hoành tráng như  trong đầu, đôi mắt sáng lấp lánh,  mặt cũng nở nụ  ngọt ngào.
Tạ Lam Án  bộ dạng  của cô,  chút dở  dở ,  ngờ Chân Lục Trà mà  thích  là một kẻ hám tiền.
Tạ Lam Án đáp  cô: "Bây giờ những thứ châu báu   đáng tiền."
Cũng đúng, bây giờ thứ đáng giá nhất đối với họ chính là lương thực. Dù  là châu báu  gì  nữa cũng chẳng  tác dụng gì. Thậm chí nếu  ai đó  dùng để ném xuống nước chơi,  khi còn chê mấy viên đá quý  quá nặng,  tạo  nhiều gợn sóng như đá mỏng.
 trời mới , Chân Lục Trà thích những thứ lấp lánh  đến nhường nào. Trước khi xuyên  đến đây, cô thích đến các buổi đấu giá để mua những món châu báu, kim cương mà  yêu thích. Thậm chí còn dùng tiền thù lao của   tiệm vàng đổi thành những thỏi vàng nhỏ,  đó chất chúng  két sắt của .
Giống như chuột hamster tích trữ lương thực, đây quả là một việc  cảm giác thành tựu  bao!
 trong tận thế , vàng cũng trở nên  đáng tiền.
Haizz! Thật là đau lòng, cô  khỏi nhớ đến két sắt của , cái két sắt  mở   khiến tâm trạng vui vẻ.
Tạ Lam Án quan sát thấy vẻ mặt  chút tiếc nuối của cô liền mở miệng hỏi: "Rất thích châu báu ?"
Chân Lục Trà  ,  đó  : "Trước  ai mà  thích chứ! Lấp la lấp lánh,  thôi  thấy tâm trạng vui vẻ, nhưng bây giờ những thứ như   lẽ sẽ  khiến   vui vẻ như  nữa."
Tạ Lam Án: "Vậy còn em? Nếu bây giờ em  thấy  vui ?"
Chân Lục Trà   hỏi như  liền  ranh mãnh,  đó  thẳng  mắt Tạ Lam Án: "Sao, nếu em thích,  sẽ kiếm cho em ,  em  chỉ  một hai viên , ít nhất..."
Cô dùng tay  hiệu, lúc  cả  cô trong mắt Tạ Lam Án thật sinh động đáng yêu.
"Ít nhất cũng  trải đầy một giường!"
Tạ Lam Án  nhẹ, dáng vẻ chiều chuộng: "Có thể."
Nghe thấy câu trả lời của , Chân Lục Trà chỉ cho rằng  đang  đùa, nên cũng  coi là thật: "Anh đồng ý sảng khoái như   em nhớ đến Dương Quý Phi  ăn vải thiều."
"Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai', bây giờ biến thành 'Nhất kỵ hồng trần Trà Trà tiếu, vô nhân tri thị bảo thạch lai', ha ha ha ha!"  
(Tạm dịch "Một  cưỡi ngựa, bụi đỏ tung bay, phi tần mỉm ,
Nào ai  , đó là vải thiều đây."
Giờ đổi thành:
"Một  cưỡi ngựa, bụi đỏ tung bay, Trà Trà  tít,
Nào ai  , đó là bảo thạch đây."
Hahahaha!)
Tạ Lam Án  nụ  vui vẻ của cô,  mặt tràn đầy cưng chiều, trong lòng  bắt đầu nghĩ   để kiếm  một giường châu báu .