khi cô định tiếp tục tấn công, Triệu Ngô đột ngột vung tay, một đoàn lửa bùng lên lao thẳng về phía mặt cô.
Chân Lục Trà vội vàng ngưng tụ tấm khiên băng  mặt để chống đỡ.
Nhiệt độ nóng rực chạm  lớp băng lạnh, khiến  nước bốc lên mịt mù.  khi cô thu  tấm khiên băng,   thì— Con zombie   chạy mất dạng?!
Không chịu nổi một đòn như  ?
Chân Lục Trà  kho hàng trống rỗng, trong lòng còn đang suy nghĩ, nhưng tiếng bước chân ồn ào bên ngoài  nhanh chóng kéo cô trở  thực tại.
Không ngờ con zombie   hiểu  nguyên tắc "Người đông thế mạnh."
Chân Lục Trà  đầu  về phía nhóm  đang chạy tới kho hàng. Trong  đó,  mấy gương mặt quen thuộc, mà  chạy đầu tiên  ai khác chính là Tạ Lam Án— mấy ngày nay vẫn đều đặn mang cơm cho cô.
Không ngờ   cũng đến đây  nhiệm vụ.
Chân Lục Trà  Tạ Lam Án đang chạy tới,  định mở miệng chào hỏi.   kịp  gì, Tạ Lam Án  ôm chầm lấy cô,  thở dồn dập, ánh mắt đầy lo lắng.
Anh nhanh chóng buông cô , cẩn thận quan sát từ đầu đến chân, xác nhận Chân Lục Trà   vết thương nào. Lúc  trái tim căng thẳng mới dần thả lỏng.
 vẫn    yên tâm,   hỏi: “Có chỗ nào  thoải mái ?”
Chân Lục Trà   lắc đầu: “Không …”
Nghe thấy câu trả lời của Chân Lục Trà, ánh mắt Tạ Lam Án vẫn dán chặt   cô,  hề chớp mắt. Hai tay vô thức nắm lấy tay cô, siết chặt như  xác nhận cô vẫn đang  ở đây, an   mặt .
Cảm nhận  nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay , Chân Lục Trà lúc  mới giật , vội vàng rụt tay .
Sự mềm mại trong tay đột ngột biến mất, lòng Tạ Lam Án dâng lên một chút mất mát.  khi  thấy gương mặt cô đỏ bừng lên, ánh mắt lấp lánh né tránh, cảm giác hụt hẫng trong lòng  lập tức  lấp đầy bằng một niềm vui khó tả.
Sự tương tác của hai  đương nhiên  thoát khỏi ánh mắt của những  xung quanh.  kinh ngạc nhất  kể đến Hứa Đồng và chú Viên.
Hứa Đồng  chằm chằm gương mặt quen thuộc  mặt, cảm giác như  đang mơ.
Anh hoài nghi, dùng sức dụi mắt liên tục, dụi tới dụi lui, dụi đến mức đỏ cả lên. Nếu   Hàn Diễm kịp thời kéo tay   , e rằng    thể dụi đến mù mắt.
“Hàn Diễm ,   tinh thần  xuất hiện ảo giác  , …  phía … là chị Chân của ??”
Hàn Diễm  dáng vẻ  thể tin nổi của  , giống hệt dáng vẻ thảm hại của  mấy ngày  khi gặp Chân Lục Trà: “Thôi , cằm sắp rơi xuống đất , đó chính là Tiểu Lục.”
Câu trả lời  như giáng cho Hứa Đồng một gậy, đánh cho    tìm thấy phương hướng: “Thật sự là chị Chân của ?”
Hứa Đồng hai mắt đỏ hoe, vội vàng chạy về phía Chân Lục Trà.
So với Hứa Đồng, chú Viên bình tĩnh hơn nhiều, nhưng bàn tay  run rẩy của ông vẫn bộc lộ tâm trạng lúc  của ông: “Tiểu Hàn , hoá  chuyện   hôm đó  là thật.”
Hàn Diễm gãi gãi  đầu, nhớ  hôm đó    mà chẳng ai tin, đúng là đáng buồn hết sức.  nghĩ kỹ thì cũng   gì lạ—dù  bốn năm , Tiểu Lục  biến mất ngay  mắt họ, giờ  sống sờ sờ xuất hiện ở đây.
Nếu đổi  là ,   chạy đến  với  rằng Chân Lục Trà còn sống,  lẽ  cũng sẽ cho rằng  đó đang  nhảm. Không chừng còn tức giận đến mức cho   một trận.
 mà……
Hàn Diễm  về phía Tạ Lam Án.
Bộ dạng của lão đại  giống như hôm nay mới  Tiểu Lục  trở về, Hàn Diễm  nghĩ tới dáng vẻ mấy ngày  của ai đó xách hộp cơm  ngoài. Anh lúc  mới phản ứng .
Chết tiệt! Hoá  lão đại   từ lâu ! Còn   cho họ ! Còn lén mang cơm cho Chân Lục Trà nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-143-chan-luc-tra-co-nhat-dinh-phai-chet.html.]
Bên  Hứa Đồng  chạy tới kéo Chân Lục Trà, bắt đầu  lóc om sòm: “Chị Chân !! Sao chị mới về!!! Chị   mấy năm nay chúng em sống thế nào !!! Hu hu hu hu hu hu em nhớ chị quá  mất!!!”
Chân Lục Trà   đang ôm   lóc nước mắt nước mũi tèm lem, đầu óc mờ mịt, thậm chí còn  hỏi một câu: "Đại ca,  là ai ?"
  dáng vẻ  quá thảm thiết của đối phương, cô   nỡ mở miệng cắt ngang.
Trong khi đó, Tạ Lam Án  bên cạnh, sắc mặt đen như đáy nồi,  Hứa Đồng chen  giữa  và Chân Lục Trà, ánh mắt đầy nguy hiểm.
.
“Sao  thể như !!! Không thể nào!! Đây tuyệt đối   là thật!!”
Cố Nhu Nhu gào thét chói tai, "Số 0" trong  gian  dáng vẻ điên cuồng của cô , trong lòng  khỏi hoài nghi—lúc đầu tìm đến ký chủ    là một quyết định đúng đắn  .
Âm thanh lạnh lẽo như máy móc của "Số 0" vang vọng trong  gian: “Là thật. Người đó chính là Chân Lục Trà.”
Cố Nhu Nhu  hình ảnh ký ức lấy  từ đầu Triệu Ngô, gương mặt quen thuộc đến mức dù hóa thành tro cô cũng  thể nhận .
“Cô  rõ ràng  c.h.ế.t ! Bốn năm  chẳng    Đình Lệ lây nhiễm thành zombie  ?!”
Lần , "Số 0" im lặng,  trả lời cô nữa, hiển nhiên nó cũng   tại  Chân Lục Trà  sống .
 Cố Nhu Nhu  chịu buông tha, miệng  ngừng lẩm bẩm, thần sắc hoảng loạn.
Dáng vẻ bây giờ của cô     còn chút tự tin nào như lúc   mặt Đình Chấn.
“  g.i.ế.c cô !  nhất định  g.i.ế.c cô ! Chân Lục Trà  thể c.h.ế.t một , thì cũng  thể c.h.ế.t  thứ hai!”
Giọng  chói tai của Cố Nhu Nhu như lưỡi d.a.o nhỏ giọt m.á.u tanh hôi, chứa đầy hận ý và điên cuồng.
"Số 0"  cô  gào thét, giọng điệu vẫn thản nhiên,  chút d.a.o động:
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
“  quan tâm cô   g.i.ế.c cô   .  nhiệm vụ chính của chúng ,  nhất cô đừng quên.”
Như thể nhớ  những gì "Số 0"  cho  xem  đó—một thế giới cấp cao với quyền lực và sức mạnh vô tận—trong ánh mắt hung ác của Cố Nhu Nhu,  càng thêm một tia điên cuồng.
“ đương nhiên sẽ  quên.”
—————————————
Nhiệm vụ đầu tiên của Chân Lục Trà và Nam Sương coi như thất bại  .
   vì , từ  khi  con zombie  tấn công, Nam Sương luôn mang dáng vẻ ủ rũ, mất tinh thần.
Chân Lục Trà  cô, trong lòng dâng lên lo lắng. Có  cô    thương  : “Sương Sương,   ? Bị thương ở   ?”
 Nam Sương chỉ  đó, ánh mắt lơ đãng, đầu óc trống rỗng,     thấy lời Chân Lục Trà. Cô đang chìm sâu trong ký ức về Triệu Ngô—về quá khứ mà cô từng trân trọng nhất.
Hai  họ quen  từ nhỏ. Từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, cho đến tận đại học, họ đều luôn ở cùng .
Lúc học cấp ba, cả hai  hẹn cùng  một trường đại học, vì thế họ ngày đêm nỗ lực phấn đấu. Và  như ước định  hứa, họ thực sự cùng  bước  cánh cổng đại học .