Trước khi , Chân Lục Trà cúi xuống, nhẹ nhàng dặn dò những đứa trẻ: "Sau khi về nhà, các em hãy tìm chỗ giấu đồ ăn , đừng để  khác ."
Những đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu.
Không  cách nào khác, dù  chúng vẫn còn là một đám trẻ con, nếu   đến cướp đồ ăn của chúng, e rằng những đứa trẻ  còn   sức phản kháng.
Hai  tiếp tục  tìm nhà của Thẩm Thức.
Trên đường , Chân Lục Trà nghĩ về những đứa trẻ ,    : "Haiz... Những đứa trẻ  thật đáng thương, bên cạnh cũng    lớn nào,     sống thế nào."
Cô đột nhiên cảm nhận  một mặt tàn khốc hơn của mạt thế .
Nếu   mạt thế, những đứa trẻ  hẳn là đang  học mới đúng, chứ   một bữa đói một bữa no như bây giờ, mỗi ngày chỉ nghĩ   để lấp đầy cái bụng của .
Tạ Lam Án  theo  Chân Lục Trà, im lặng  cô ,   đang suy nghĩ gì.
Rất nhanh, Chân Lục Trà  tìm thấy địa chỉ mà Thẩm Thức để  cho .
Cái lều nhỏ  mắt  khác gì những cái lều khác ở đây, nhưng xung quanh cái lều   sạch sẽ hơn nhiều.
Lúc , trong lều vang lên từng đợt ho, Chân Lục Trà ở bên ngoài thăm dò gọi một tiếng.
"Thẩm Thức, em  ở đó ?"
Vừa dứt lời, cửa lều nhỏ   mở .
Thẩm Thức  thấy Chân Lục Trà  mắt, đôi mắt đen láy như ánh lên tia sáng: "Chị!"
Tuy nhiên, ánh mắt  chuyển, Thẩm Thức  thấy  đàn ông  bên cạnh Chân Lục Trà.
Người đàn ông  tướng mạo tuấn tú bất phàm, nhưng gương mặt đối phương  lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ, chỉ  đó thôi cũng khiến   cảm thấy vài phần sợ hãi.
Thẩm Thức  Chân Lục Trà đang mỉm  rạng rỡ và  đàn ông lạnh lùng.
Mặc dù  thể thấy đây là hai   tính cách   khác , nhưng  hiểu , Thẩm Thức luôn cảm thấy hai  họ  hợp  đến kì lạ.
Cơ thể Thẩm Thức  ở cửa  chút cứng đờ,  khi  hồn , vẻ mặt  chút sa sút.
Thẩm Thức  với Chân Lục Trà: "Chị Chân và... nếu  chê thì  trong  một lát, việc chị nhờ em   chút manh mối..."
Chân Lục Trà  sang  bên cạnh, lúc  mới nhớ   còn  giới thiệu với Thẩm Thức.
"À, đây là đội trưởng của chị,   tên là Tạ Lam Án. Đội trưởng, đây là Thẩm Thức."
Giọng điệu  mật của cô khiến Thẩm Thức  xong lòng lạnh  một nửa.
Tạ Lam Án  chút hứng thú  vẻ mặt sa sút của  bé,  đó đưa tay  : "Rất vui  gặp , Thẩm Thức."
Nói là vui, nhưng     chút biểu cảm.
Thẩm Thức  bàn tay   đưa , đầu  hiểu   đổ mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì bắt tay: "Chào , đội trưởng Tạ."
Đột nhiên trong phòng truyền  tiếng ho càng lúc càng dữ dội.
Sắc mặt Thẩm Thức  đổi,   chạy  trong phòng: "Mẹ!!"
Chân Lục Trà và Tạ Lam Án cũng theo    trong phòng.
Trên giường trong phòng  một  phụ nữ yếu ớt, Chân Lục Trà chỉ  thể  thấy  hình bà  gầy gò, giống như một tờ giấy  thể  gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Đó là  của Thẩm Thức, nhưng lúc  bà  ho dữ dội, như  ho hết nội tạng trong cơ thể  ngoài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-80-ho-ra-mau.html.]
Thẩm Thức quỳ bên giường, cầm thìa  đút cho  một chút nước.   Thẩm Thức  há miệng  phun  m.á.u tươi,  đó ngất .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thẩm Thức vô cùng hoảng sợ, kêu lên: "Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng dọa con!! Mẹ đừng bỏ con một !"
Nước mắt chảy dài  má thiếu niên.
Chân Lục Trà và Tạ Lam Án  thấy  Thẩm Thức ngất , lập tức  tới bên giường.
Mẹ Thẩm Thức ngất xỉu  giường, nôn   nhiều máu. Thẩm Thức vẫn còn là một đứa trẻ, cảnh tượng  khiến  sợ hãi tột độ.
Vẫn là Tạ Lam Án tiến lên, kiểm tra một phen,  đó bế  Thẩm Thức lên khỏi giường.
Anh  đá văng cửa phòng: "Đi bệnh viện căn cứ."
Chân Lục Trà vội vàng cùng Thẩm Thức  theo.
Ba  nhanh chóng đến bệnh viện, nhưng trong bệnh viện căn cứ   nhiều thương binh và bệnh nhân, cả bệnh viện đều bận rộn.
 lúc , Trương Thăng đang ở hành lang bệnh viện  thấy họ.
Anh   tới: "Tiểu Chân ,   đến bệnh viện ?" Vừa     Thẩm Thức đang hôn mê trong vòng tay của Tạ Lam Án, "Đây là    ?"
Chân Lục Trà   tới.
Là bác sĩ Trương!
Cô vội vàng  rõ với bác sĩ Trương về việc  Thẩm Thức ngất  như thế nào.
Trương Thăng  xong vội vàng  tới kiểm tra tình hình của  Thẩm Thức. Anh  xem qua một lượt, vẻ mặt  căng thẳng lắm,  đó bảo y tá sắp xếp phòng bệnh.
Tạ Lam Án đặt  Thẩm Thức lên giường bệnh.
Một lúc ,  Thẩm Thức đang hôn mê  nôn  máu, Thẩm Thức đang canh giữ bên giường lo lắng  thôi.
Lúc  Trương Thăng  cùng y tá chuẩn  xong  thứ, cho   khỏi phòng bệnh  bắt đầu cầm m.á.u cho  Thẩm Thức.
Bên ngoài phòng bệnh, Thẩm Thức lo lắng đến mức nước mắt rơi lã chã.
Chân Lục Trà  , đây vẫn chỉ là một đứa trẻ, bên trong là   duy nhất của .
Thấy  sợ hãi như , cô  định lên tiếng an ủi, Tạ Lam Án   tới bên cạnh Thẩm Thức  cô một bước. Bàn tay to lớn của  giơ lên, vỗ nhẹ hai cái lên vai Thẩm Thức.
Vai Thẩm Thức run lên,  Tạ Lam Án vỗ hai cái,  ngẩng khuôn mặt còn đẫm nước mắt lên,  chút sợ hãi   .
Chân Lục Trà cũng  chút khó hiểu, Tạ Lam Án khi nào   lòng đồng cảm như ? Chẳng lẽ   và Thẩm Thức là kiểu  gặp    ?
Cô   rằng, Tạ Lam Án   bên cạnh dùng ánh mắt u ám lặng lẽ quan sát cô nãy. Khi  thấy Chân Lục Trà  lên tiếng an ủi Thẩm Thức, cơ thể    phản ứng nhanh hơn cả não bộ,  tới bên cạnh Thẩm Thức.
Tâm tư của Tạ Lam Án, Chân Lục Trà tự nhiên  phát hiện .
Không lâu , Trương Thăng   từ phòng bệnh, Thẩm Thức lập tức tiến lên, lo lắng đến mức tay run rẩy: "Bác sĩ, bác sĩ,  cháu thế nào ?"
Trương Thăng nhẹ nhàng an ủi : "Không ,  ,  cháu   gì đáng ngại, chỉ là xuất huyết đường tiêu hóa , cộng thêm suy dinh dưỡng, mấy ngày  truyền dịch, bồi bổ cơ thể sẽ  ."
Thẩm Thức  xong, cảm ơn Trương Thăng  chạy tới bên giường bệnh.
Chân Lục Trà: "Bác sĩ Trương, cảm ơn   giúp đỡ, vất vả cho  ."
Trương Thăng  xong khoát tay,  : "Không cần cảm ơn ,   thì  còn  cảm ơn cô, mấy cái máy móc   các cô mang về, mấy ngày nay    cứu  bao nhiêu mạng . Còn   nhiều trẻ sơ sinh cần lồng ấp, những điều  đều là nhờ  các cô."
Chân Lục Trà  thấy mấy cái máy móc   họ mang về  cứu   nhiều , trong lòng cũng  vui mừng,  uổng công họ tốn bao công sức mang về.
Sau đó bác sĩ Trương giúp họ sắp xếp phòng bệnh,  lâu    ca phẫu thuật gọi   .