Xuyên Vào Môn Phái Tu Tiên, Ta Làm Nữ Chính - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-11-19 14:25:00
Lượt xem: 138

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu tiên là đối chiêu với Nguyên Anh kỳ Từ Trình Ngọc, ngay đó là Chu Vân lên đài, kiếm chiêu của nàng sắc bén, mang theo liệt khí, Dịch Huyền cũng chút nào thu liễm, chiêu chiêu lãnh sát.

Cảnh giới của hai tương đương nhưng chẳng qua vẫn là vấn đề cũ, vô luận là kiếm chiêu là kiếm ý thì Dịch Huyền đều thành thục bằng Chu Vân, nhưng mỗi chiêu đều dốc lực ứng phó, chút nương tay.

Bị Dịch Huyền ép cho nóng nảy, Chu Vân xuất chiêu khống chế lực đạo, một kiếm lực c.h.é.m xuống liền chặt đứt kiếm của .

Gãy kiếm đối với kiếm tu mà là việc nhỏ, Chu Vân lập tức dừng tay xin : “Ta khống chế , xin ……”

Dịch Huyền quỳ một gối xuống nhặt lên lưỡi kiếm gãy, đây là kiếm mà chưởng môn sư phụ tặng cho , còn nhớ rõ khi đó chưởng môn sư phụ cao hứng :

“Tiểu Dịch Huyền rốt cuộc cũng tìm con đường mà , luyện khí cũng , về con cứ luyện kiếm.”

Thanh kiếm , ít nhất kỹ thuật rèn mạnh nên mới đủ để Dịch Huyền chống đỡ một thời gian dài như , chẳng qua tài liệu đủ cao cấp, so với thanh kiếm tay Chu Vân.

Từ Trình Ngọc đài động tay một cái, lấy kiếm của bản , ném lên cho Dịch Huyền: “Dịch sư , dùng tạm kiếm của .”

Dịch Huyền nghiêng đầu, ánh mắt đầu tiên Từ Trình Ngọc, cũng Tân Thẩm Chi mà là Diệp Tố đang bên cạnh, tay gắt gao nắm chặt thanh đoạn kiếm.

“Tiếp tục đấu.” Diệp Tố thẳng mắt Dịch Huyền .

Dịch Huyền lúc mới chậm rãi duỗi tay nắm lấy kiếm của Từ Trình Ngọc, khi mới cầm thì một cỗ kiếm ý xa lạ liền đ.â.m lòng bàn tay , đau.

Hắn thu đoạn kiếm túi Càn Khôn, một nữa đối đầu Chu Vân, kiếm ý nghiêm nghị.

Chu Vân hiển nhiên đối với việc c.h.é.m đứt kiếm của đối phương sinh khúc mắc, chiêu chậm , dựa bản năng ngăn cản kiếm chiêu của Dịch Huyền.

Trong nháy mắt hai sượt qua , Dịch Huyền thấp giọng : “Ta cần tỷ nương tay.”

Chu Vân “a” một tiếng: “Ta nương tay với .”

Nàng giật tỉnh táo , nếu để Tân trưởng lão ở phía phát hiện , đến lúc đó nhất định sẽ mắng khắp Ngô Kiếm Phái đều .

Tân trưởng lão nổi tiếng ngán một cái gì, chuyện gì ông cũng dám .

Chu Vân hồn, kiếm khởi phá phong như du long uốn lượn, hướng thẳng về phía Dịch Huyền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cổ Dịch Huyền chuyển, cánh tay giơ ngang đưa kiếm che cổ họng của , chống mũi kiếm của nàng đồng thời ngừng lui về .

Chu Vân nắm chặt kiếm, cả bay lên trung, thứ hai dùng sức, mũi kiếm một nữa kiếm trong tay Dịch Huyền chặn , chẳng qua hai thanh kiếm đều là kiếm nên liền giằng co trong chốc lát.

Lúc Dịch Huyền bỗng nhiên thu hồi kiếm, để cả bại lộ mũi kiếm của Chu Vân.

Chu Vân dọa nhảy dựng, vội vàng thu kiếm , thế nhưng ngờ Dịch Huyền đột nhiên khó dễ, một kiếm đ.â.m tới, chỉ thẳng n.g.ự.c nàng.

“……”

Dịch Huyền thu chiêu, mặt vô biểu tình : “Tỷ nhường .”

“Đây là luận bàn!” Chu Vân bực bội , “Vậy mà còn thử .”

Mã Tòng Thu từ đài lập tức nhảy lên : “Đến lượt , đến lượt !”

Hắn luôn bại tay sư , hiện giờ kiếm của sư đang trong tay Dịch Huyền, nếu thể thắng kiếm của sư một thì cũng mãn nguyện .

Chỉ là Mã Tòng Thu xem nhẹ tốc độ tiến bộ của Dịch Huyền, từ Từ Trình Ngọc đến Chu Vân, kiếm chiêu của hai giúp kiếm chiêu của thuần thục nhanh chóng, đồng thời cũng ngừng thích ứng với kiếm của Từ Trình Ngọc.

Ưu thế của Mã Tòng Thu còn rõ ràng như hai .

Quả nhiên, vòng đấu thứ ba Mã Tòng Thu thế nhưng đánh đến gian nan, thua đến độ te tua như khi đối chiêu với đại sư nhưng cuối cùng vẫn là bại bởi Dịch Huyền.

“Không đánh nữa, đánh nữa, Thiên Cơ Môn đều là bi3n thái thế ?” Mã Tòng Thu cảm thấy đả kích nhẹ, một đám lớn lên dễ thì thôi , còn tu luyện tiến bộ thần tốc thế thì ai mà chịu cho nổi.

Dịch Huyền nhảy xuống đài, trả kiếm cho Từ Trình Ngọc: “Đa tạ.”

Trên mặt cũng sự vui sướng khi thắng hai trận.

“Đại sư tỷ.” Dịch Huyền lấy đoạn kiếm, “Kiếm còn thể sửa ?”

Chữa trị đoạn kiếm là hạng mục mà bất kì luyện khí sư nào cũng học, Diệp Tố đương nhiên là thể sửa, nhưng nàng còn kịp mở miệng thì liền nhận truyền âm mật nhĩ.

【 Ngươi sửa ! Đệ tử Ngô Kiếm Phái khi đến Kim Đan kỳ đều thể đến Kiếm Trủng để chọn cho bản một thanh kiếm. 】

Không cần nghĩ cũng , ở đây thể truyền âm mật nhĩ cũng chỉ một Tân Thẩm Chi.

“Có thể sửa.” Diệp Tố xuất khẩu liền Tân Thẩm Chi trừng mắt một cái, nàng cũng quá để tâm, “ quá thích hợp với .”

Dịch Huyền cúi đầu hai đoạn kiếm gãy trong tay, chuôi kiếm còn khắc hai chữ “Thuận Toại” (thuận lợi toại nguyện), đây chính điều mà chưởng môn sư phụ mong ước cho .

“Dịch sư , Kiếm Trủng Ngô Kiếm Phái bao lâu nữa sẽ mở .” Từ Trình Ngọc cũng thu truyền âm mật nhĩ của Tân trưởng lão nên tiến đến khuyên bảo: “Đệ cũng là tử Ngô Kiếm Phái, đến lúc đó cũng sẽ thể tiến để chọn một thanh kiếm .”

Tân Thẩm Chi lòng thoáng qua Từ Trình Ngọc, tấu nó sẽ xuống tay nhẹ một chút

Diệp Tố cầm lấy hai đoạn kiếm gãy trong tay Dịch Huyền: “Ta sẽ giúp sửa , về giữ kỉ niệm. Chờ Kiếm Trủng mở đó chọn một thanh kiếm .”

Kiếm trong Kiếm Trủng đều tư lịch lâu đời, còn là kiếm truyền xuống từ bao thế hệ tiền bối đó nên linh tính, tử chọn kiếm nhưng cũng kiếm nhận chủ mới .

“Đại sư phụ luyện chế một thanh kiếm cho con, bây giờ nhị sư phụ tặng một thanh kiếm nữa, còn gì hợp lý hơn.” Tân Thẩm Chi bên cạnh .

Ngươi một câu một câu, rốt cuộc Dịch Huyền cũng đồng ý Kiếm Trủng chọn kiếm.

……

Kiếm Trủng mở là một chuyện lớn, bất quá năm nào Ngô Kiếm Phái cũng nhiều tử đạt đến Kim Đan kỳ, năm nay ngoài Dịch Huyền là một tịnh tông tử thì cũng chỉ vài tử của các phong khác đến đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-mon-phai-tu-tien-ta-lam-nu-chinh/chuong-71.html.]

Có hai vị trưởng lão của hai phong cũng đến, ngoài còn một ít nội môn tử đến xem náo nhiệt.

Mọi tụ tập một đỉnh núi, phía mây mù lượn lờ, thấy rõ bất cứ thứ gì.

“Sau khi con cứ chọn thanh kiếm mà thấy thuận mắt nhất, khi chọn xong thì đừng xen bất kì chuyện gì khác, cứ thẳng về phía .” Tân Thẩm Chi so với Dịch Huyền còn khẩn trương hơn, ngừng dặn dò , “Trên đường sẽ vài thanh kiếm chứa sát khí khiến cho lâm trạng thái cuồng g.i.ế.c chóc, nhưng chỉ cần đạo tâm kiên định thì sẽ nên con cũng cần lo lắng.”

“Tân trưởng lão.” Một trưởng lão khác thấy ông như cũng thật cạn lời, “Việc trong Kiếm Trủng nhắc nhở quá nhiều.”

Tân Thẩm Chi ngày thường bừa bãi c.h.ế.t mà giờ thu một đồ thì còn thêm tật lải nha lải nhải.

“Không thì , hừ.” Tân Thẩm Chi bắt chéo hai tay , bộ dáng lão tử thèm , đó lặng lẽ bồi thêm một câu với Dịch Huyền: “Nếu thật sự chọn thì con cứ lấy thanh nào thể rút lên .”

Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ bên rìa vách núi, mặt một khối đá tròn, bề mặt khắc rậm rạp các loại ký hiệu hiểu .

Gió thổi tà đạo bào ông tung bay phấp phới, Chu Kỳ rút Mạc Vấn kiếm, chỉ thẳng lên trời cao, kiếm ý cuồn cuộn, tay trái ông lập một pháp quyết, tay cắm Mạc Vấn kiếm chính giữa của khối đá tròn.

Dưới vực núi truyền âm thanh ầm vang, giống như cái gì đó mở , mây mù cũng tan ít.

Chu Kỳ xoay : “Kiếm Trủng mở, các ngươi thời gian năm ngày để chọn một thanh kiếm thuộc về chính , khi hết thời gian, bất luận chọn kiếm thì khi tiếng chuông vang lên các ngươi nhất định nhanh chóng rời khỏi kiếm đạo đây.”

Ánh mắt hẹn đều cùng về phía chuông đồng cổ xưa bên cạnh phiến đá tròn.

“Đi thôi.” Chu Kỳ , “Nguyện chư vị tử thể tìm mệnh trung chi kiếm.”

Dịch Huyền đầu thoáng qua mấy tử Thiên Cơ Môn, đó liền theo các tử Ngô Kiếm Phái khác, từng nhảy trong mây, biến mất thấy.

“Chúng hai năm cũng Kiếm Trủng.” Chu Vân kể chuyện cho nhóm Diệp Tố, Lữ Cửu , “Mã sư đến thời điểm cuối cùng nhất mới tìm kiếm của bản , thiếu chút nữa gấp phát .”

“Này, , đừng bậy, chỉ là chờ một năm nữa thôi.” Mã Tòng Thu lập tức phản bác.

Diệp Tố bọn họ cãi , nàng lơ đãng đầu thì thấy tiểu sư từ khi nào tới bên vách núi, một chân trượt xuống biển mây.

“Du Phục Thời!” Diệp Tố nhanh chóng chạy qua, duỗi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo lên, nhưng ngờ một cổ lực thật lớn hút xuống cùng.

Hai cứ như biến mất mắt .

Mọi vách núi xôn xao cả lên, ba Minh Lưu Sa theo bản năng tiến lên xem xét nhưng Từ Trình Ngọc cản .

“Các ngươi chạy tới cũng sẽ hút xuống đó.” Từ Trình Ngọc đầu vách núi, “Bọn họ chỉ là Kiếm Trủng, năm ngày hẳn là sẽ cùng tới cùng những khác thôi.”

Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ lắc lắc đầu: “Những còn cách xa một chút, Kiếm Trủng mở sẽ dựng kết giới xung quanh.”

Du Phục Thời kéo Diệp Tố cùng rơi biển mây, bao lâu hai liền rơi xuống đất tiến trong Kiếm Trủng, hai bên là đồi đất cắm đủ loại kiếm với đủ loại kiểu dáng khác , ở giữa là một con đường dài thẳng tắp.

Diệp Tố rũ mắt dấu chân đường, hiển nhiên là nhóm Dịch Huyền về phía .

“Vì đột nhiên xuống vực?” Nàng đầu buông tay Du Phục Thời hỏi.

“Tìm đồ vật.” Du Phục Thời quanh quất bốn phía trả lời.

Diệp Tố ở tại chỗ: “Trong Kiếm Trủng chỉ kiếm, dùng kiếm ?”

“Không .” Du Phục Thời giương mắt nàng, “Diệp Tố, ngươi cũng tìm giúp .”

Diệp Tố: “……”

Nàng chỉ hy vọng khi ngoài tông chủ Ngô Kiếm Phái đừng quá tức giận.

Hai ngoại tông chạy đến trung tâm Kiếm Trủng của môn phái bọn họ, cho dù là ai trong lòng nhất định cũng sẽ giận dữ thôi.

Thế mà Du Phục Thời ngượng ngùng chút nào, bắt đầu rút kiếm ở hai bên đường, mỗi thanh đều rút lên đánh giá một vòng.

Đầu Diệp Tố đều phình to , mặc dù nàng kiếm tu nhưng cũng kiếm tu bình thường ở trong Kiếm Trủng khả năng thanh kiếm nào cũng rút lên .

Du Phục Thời quả thực rút từng thanh kiếm lên dễ như trở bàn tay, đó nhẹ nhàng cắm xuống .

“Đệ xem thì cứ xem nhưng mà đừng rút nữa.” Diệp Tố ngăn tiểu sư , “Đây là Kiếm Trủng của tông môn khác.”

Du Phục Thời miễn cưỡng cắm thanh kiếm đang cầm trong tay, đó thật sự thành thật chỉ một bên xem.

“Đại sư tỷ?” Dịch Huyền thấy phía thanh âm nên xoay trở xem thử, nghĩ tới gặp Diệp Tố cùng Du Phục Thời, sắc mặt tức khắc liền phức tạp: “Hai xuống đây?”

“Ngoài ý mà thôi.” Diệp Tố kéo Du Phục Thời đẩy về phía , với Dịch Huyền, “Đệ chọn kiếm , đừng để phí thời gian.”

Trong năm ngày chọn thanh kiếm phù hợp với chính trong nhiều kiếm thế xác thật là một việc dễ, đây cũng là lí do mấy tử đằng ai đây xem xét như Dịch Huyền.

Dịch Huyền Du Phục Thời, hỏi là cái đuôi của đại sư tỷ , suốt ngày bám dính bên Diệp Tố, nhưng cuối cùng cũng gì, chỉ tiếp tục về phía chọn kiếm.

Hình dạng của kiếm ở nơi trăm ngàn sắc thái, ban đầu lực chú ý của Diệp Tố còn đặt Du Phục Thời nhưng đó liền thanh kiếm xung quanh thu hút, nàng ngừng quan sát, phân tích xem kiếm dùng tài liệu gì đúc thành, hoa văn kiếm khắc lên như thế nào.

Quá nhiều kiếm, tuy là Diệp Tố trí nhớ nhưng cũng đều nhớ hết.

Bọn họ chậm rãi về phía , vẫn còn đến điểm cuối thì tử tìm kiếm thích hợp với bản , tiến lên rút kiếm .

Cũng tử trúng một thanh kiếm nào đó nhưng cách nào rút , cuối cùng chỉ thể từ bỏ.

Tầm mắt Dịch Huyền xẹt qua hai bên đường nhưng vẫn tìm thanh kiếm nào bản cảm thấy ý.

Khi nửa đường, quả nhiên một cổ sát khí như biển m.á.u đầy trời trong nháy mắt ập đến khiến cho thông đạo hít thở thông.

Nốt ruồi giữa mày Dịch Huyền trở nên đỏ rực cực độ, lảo đảo vài bước, về phía đồi kiếm bên , đồng thời từ hướng đó cũng một thanh kiếm tự rút lên khỏi mặt đất, bay về phía .

Trong nháy mắt Dịch Huyền giơ tay lên tiếp lấy thì đột nhiên giữa đường một bàn tay trắng nõn thon dài vươn , chặn thanh kiếm .

“Của .” Du Phục Thời nắm thanh kiếm .

Loading...