Xuyên Vào Quyển Sách Vạn Người Mê, Ta Làm Nữ Chính - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-12-13 13:50:53
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tận mắt thấy đứa cháu gái nhiều năm gặp , Diệp Anh mới thực sự ý thức đối phương trưởng thành, dễ khống chế như trong tưởng tượng của .
Cũng đúng, một cô gái gặp một gã trai đểu mà vẫn thể trở tay đ.â.m lưng cho gã một d.a.o và thể một thành lập công ty và điều hành trôi chảy thì dù đây dịu ngoan thế nào, bây giờ cũng sẽ trở nên khác hẳn.
Dù là nghĩ như thế, nhưng nếu thử một chút thì Diệp Anh vẫn thấy cam lòng. Nhỡ may, nhỡ may cô chỉ tiếng mà miếng thì ?
Chỉ trong giây lát, trong đầu Diệp Anh nhiều ý nghĩ. Hắn lấy tinh thần, mở miệng chào hỏi : “Uẩn Ninh, lâu gặp, cháu trưởng thành .”
“Chú nhỏ tới , chú đây .” Diệp Uẩn Ninh dậy dẫn đến khu mời khách và xuống, đó gọi mang cà phê tới. Ánh mắt tựa như lơ đãng liếc đàn ông một cái, thái độ của Diệp Uẩn Ninh quá lạnh lùng cũng quá thiện, cô cảm thán một câu nửa giả nửa thật: “Không ngờ vị khách hiếm tới như chú nhỏ hôm nay đích đến đây.”
Từ bọn họ ít tiếp xúc, nếu họ tình cảm chú cháu thì chắc chắn đó là lời dối. Diệp Uẩn Ninh tò mò mục đích tới đây của đối phương.
Diệp Anh khổ một chút, ánh mắt mang theo bao dung cùng thấu hiểu: “Việc đến thăm cháu kỳ lạ đúng ? Cũng , đây quan tâm đến cháu quá ít nên bỏ lỡ nhiều duyên phận. đại khái do khi trưởng thành trải nghiệm nhiều nên hiểu rằng đời tình đáng quý. Ngày xưa cảm thấy hết sức nhỏ bé còn giờ đây mới nó quý giá đến nhường nào. chỉ gia đình cháu là , gặp bố cháu và những khác nên bây giờ đến thăm cháu. Cháu đổi nhiều, vui khi thấy cháu hiện giờ sự nghiệp thành công, bình an, khỏe mạnh.”
Hắn một cách chân thật, sự chân thành tha thiết ngập tràn nơi đáy mắt. Hắn cũng giải thích rõ cho cô vì đặc biệt tới đây dù đây hai nhiều tiếp xúc.
Đây là chơi bài tình cảm ?
Khóe môi Diệp Uẩn Ninh cong lên: “Thật là lạ, mấy lời giống lời của chú nhỏ chút nào!”
Diệp Anh nhẹ, vẫn luôn duy trì dáng vẻ cởi mở hiểu : “Cuộc sống vốn dĩ khó lường, ai sẽ trải qua điều gì và suy nghĩ sẽ đổi như thế nào. Đợi khi nào cháu bằng tuổi , lẽ cháu sẽ hiểu tâm tình của !”
Diệp Uẩn Ninh khẽ: “Cũng thể!”
Diệp Anh nghiêm nghị : “Vì Uẩn Ninh đừng trách chú nhỏ cậy già lên mặt. Dù cháu với gia đình mâu thuẫn lớn đến , ngày thường chẳng quan tâm đến nhà thì việc tết nhất trở về nhà là quá đáng ? Con cái chăm lo mà cha chẳng còn, sợ cháu sẽ hối hận mất!” Hắn lời thấm thía mà thở dài, như thể thật sự suy nghĩ cho Diệp Uẩn Ninh.
Thái độ của ảnh hưởng đến việc Diệp Uẩn Ninh đổi sắc mặt, cô đặt mạnh tách cà phê xuống: “Nếu chú nhỏ những lời thì hy vọng chú đừng nữa. Tục ngữ đúng, ‘Không trải qua nỗi đau của khác thì đừng khuyên lương thiện’, chú nhỏ cháu chịu bao nhiêu khổ cực ở cái nhà mà nhẹ nhàng bâng quơ khuyên cháu buông bỏ. Cho dù là chú nhỏ thì cháu cũng chỉ cách nhận , chúng vẫn những xa lạ thì hơn.”
Diệp Anh ngờ Diệp Uẩn Ninh trở mặt liền trở mặt. Ánh mắt trở nên lạnh lùng nhưng mặt mang theo biểu cảm bất đắc dĩ, lắc đầu: “Coi như chú nhỏ sai , chỉ sợ cháu sẽ hối hận. “
“Cháu sẽ hối hận.” Diệp Uẩn Ninh nhấn mạnh : “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ hối hận.”
Diệp Anh còn lời nào để , ngập ngừng: “Ở nước Đức một trang trại, vốn định mời cả nhà cháu đến chơi và chuyện trực tiếp với để giải quyết hiểu lầm. Hay là cháu nể mặt chú nhỏ, coi như giải sầu,
…”
Diệp Uẩn Ninh thẳng thừng từ chối: “Không cần , hơn nữa chú cũng thấy đấy, cháu cực kỳ bận, cần lãng phí thời gian vì những việc râu ria.”
Ánh mắt Diệp Anh chút phức tạp, với giọng tán thưởng: “Cháu thật sự năng lực. Tuy rằng mới trở về nhưng cũng tiếng tăm của cháu. Thực trở về, ngoài việc thăm thì còn một việc quan trọng khác….”.
Hắn tạm dừng một chút như thể hy vọng Diệp Uẩn Ninh sẽ hỏi tiếp, thấy cô chỉ mỉm cầm tách , cúi đầu nhấp một ngụm.
Một tia tà ác từ mắt lóe lên, Diệp Anh chỉ đành tự tiếp: “Mấy năm nay ở nước ngoài, cũng coi như dốc sức nên sự nghiệp. Không cháu từng đến công ty ‘Duyệt Thanh’ ?”
“Duyệt Thanh?” Diệp Uẩn Ninh xin , “Xin vì sự thiếu hiểu của cháu, công ty nổi tiếng lắm ?”
Nhìn chằm chằm vẻ mặt ngây thơ của đối phương một lúc, Diệp Anh nhạt, với giọng bình tĩnh: “Cũng là nổi tiếng lắm, đó chỉ là công ty do một tay thành lập giá trị chục tỷ mà thôi.”
Trên thực tế, Diệp Anh vô cùng tự hào về công ty do thành lập, nó chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực thương mại quốc tế. Công ty tuy lâu đời nhưng trở nên nổi tiếng thế giới và thể coi là một công ty lớn.
Diệp Uẩn Ninh vỗ tay tán thưởng: “Chú nhỏ thật lợi hại.”
Sự đắc ý hiện lên khuôn mặt của Diệp Anh nhưng nhanh chóng che giấu , điềm tĩnh : “Vốn khởi điểm của công ty đến từ nhà họ Diệp, cũng chính là ông nội cháu tặng cho. Cho nên trở về cũng là chọn một thừa kế thuộc thế hệ . Uẩn Ninh, đánh giá cao cháu.”
Như thể ngoài dự đoán của , Diệp Uẩn Ninh nhướng mày : “Cháu đúng là thuộc thế hệ của chú, nhưng con ruột. Chú nhỏ còn trẻ, con vẫn muộn, việc gì cho khác chiếm của hời.”
Là ‘chiếm của hời’, thái độ thờ ơ của Diệp Uẩn Ninh khiến Diệp Anh giật giật khóe miệng.
Hắn mặt đổi sắc: “Nói sợ cháu , khi ở nước ngoài gặp chuyện ngoài ý . Bác sĩ vô sinh, cưới vợ cũng thể con.”
“Thật thế ?” Diệp Uẩn Ninh kinh ngạc, thương hại , nhiệt tình : “Cháu mấy bác sĩ chuyên về nam khoa, là cháu giới thiệu cho chú
nhé.”
Diệp Anh vội vàng từ chối, với vẻ mặt nặng nề: “Không cần , khám các bác sĩ nổi tiếng thế giới , họ đều là chữa . Cho nên cháu hiểu vì trở về chứ, mất , cơ nghiệp do gây dựng kế thừa, rơi tay những nhà họ Diệp.”
Diệp Uẩn Ninh tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng: “Chú nhỏ thể đợi đến khi mất thì tặng tài sản cho Diệp Uẩn Thanh. Cháu nhớ rõ hai luôn luôn thiết mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-quyen-sach-van-nguoi-me-ta-lam-nu-chinh/chuong-95.html.]
Diệp Anh: “Chuyện chú nhỏ cũng giấu cháu, cũng từng nghĩ đến . Có điều cơ thể của trông thì khỏe mạnh thế thôi, thật là miệng cọp gan thỏ. Bác sĩ cần nghỉ ngơi, vì việc trong công ty cần tiếp nhận. Hơn nữa, khó một chút, dù gắng gượng thì với tình hình của Thanh Thanh,” lắc đầu thở dài, “ là ai ai nữa.”
Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, Diệp Uẩn Thanh những lời như ?
“Cho nên, nghĩ nghĩ , thể giao công ty chỉ cháu.” Hắn chân thành : “Cháu năng lực như , cho cháu công ty, cũng coi như tìm đúng .”
Diệp Uẩn Ninh do dự: “Không là công đấy chứ, chờ chú khỏi bệnh sẽ đòi .”
Diệp Anh vội vàng : “Đương nhiên . sẽ tặng cổ phần của công ty cho cháu, đến lúc đó thể nhờ luật sư công chứng.”
Vẻ mặt Diệp Uẩn Ninh hoài nghi, giống như gì chuyện như .
Cô chần chờ: “Không chú sắp phá sản vì nợ nần, bắt cháu gánh đấy chứ?”
Diệp Anh hít một : “ thể chuyện vô liêm sỉ như . Công ty vẫn đang lãi, hơn nữa việc dễ kiểm tra. Như , thấy tận mắt thì sẽ tin. Cháu thể tự khảo sát một . Hay là mấy ngày cháu bay nước ngoài một chuyến, chú nhỏ sẽ cùng cháu.”
“Phiền phức thế cơ , cháu thời gian? Cháu còn đích giám sát bộ phim tiếp theo nữa, nhất là bỏ qua .” Diệp Uẩn Ninh nghiêm trang
: “Chú nhỏ hãy chịu khó vất vả một chút tự quản lý công ty của , vài năm nữa chú phát hiện khỏi bệnh .”
Diệp Anh nhắm mắt , trong lòng nghẹn một . Sao từ bỏ tài sản hàng chục tỷ chỉ vì sợ rắc rối chứ?
Hắn nhẫn nại : “Không phiền phức , chỉ cần bớt một hai ngày, máy bay một chuyến, gì phiền toái chứ?”
Diệp Uẩn Ninh tán thành: “Tiền chỉ cần đủ tiêu là . Cháu đủ tiền , thời gian mới là vô giá. Phải vất vả bớt thời gian chỉ vì chục tỷ, cháu nghỉ ngơi giải trí sướng hơn ?”
Thật là một thái độ thanh tao thoát tục coi tiền như cỏ rác, Diệp Anh chỉ xé xác cô .
Hắn khẩy: “Tốt lắm. Xem tài sản của quá ít, đủ để lọt mắt cháu.”
Hắn đưa sự cám dỗ lớn như , nhưng Diệp Uẩn Ninh vẫn hề lay động. Nếu thông minh để đoán điều gì thì chắc hẳn cô chỉ đơn giản là một kẻ ngốc.
Diệp Uẩn Ninh ngượng ngùng nhạt như thể thấu, nhẹ nhàng : “Ra nước ngoài một chuyến vì chục tỷ cũng đáng. Hay là chú nhỏ cố gắng thêm , đợi khi nào chú tài sản trị giá hàng trăm tỷ, cháu động lòng. Thực vẫn còn một cách khác, đó là chú nhỏ sắp xếp thứ chỉ mang giấy tờ đến cho cháu ký tên là , nếu cháu cũng sắn lòng.”
Chỉ cần Diệp Anh dám cho thì cô cũng dám nhận.
Diệp Anh dậy ‘rầm’ một cái, cụp mắt xuống : “Như là tự rước lấy nhục, cho nên, cháu chịu nước ngoài một chuyến ?”
Diệp Uẩn Ninh nghiêng đầu: “Cháu nghĩ lý do cần thiết xuất ngoại.”
“Cho dù là nể mặt cũng ?”
Diệp Uẩn Ninh cong cong môi: “Thật ở chỗ cháu, mặt mũi của chú cũng lớn đến .”
Một xưa giờ ít tiếp xúc, là con riêng của ông nội , lấy tình ?
“Ok, là sơ suất, .” Diệp Anh bình tĩnh, lịch sự nho nhã .
Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh tối , cô lên: “Cháu tiễn nhé.” Diệp Anh kiêu ngạo gật đầu, xoay bước .
Phía , Diệp Uẩn Ninh đăm chiêu chằm chằm. Cảm giác của cô sai, luồng ác ý nhắm cô đến từ chính Diệp Anh.
tại thế, bọn họ qua với , tại Diệp Anh vô cớ nhắm cô, thậm chí còn tiếc dùng công ty để dụ dỗ cô, cô tới nước Đức. Ở nơi đó gì?
DTV
‘Công ty Duyệt Thanh’, Diệp Uẩn Ninh lẩm bẩm bốn chữ , lẽ chính thể tra cứu một chút.
Cuộc sống quá yên bình nên cũng nhàm chán, dâng tới tận cửa để giải buồn, cô cũng ngại vui đùa một chút.
Bên Diệp Anh khó khăn để duy trì phong độ khỏi công ty giải trí Phong Hoa. Vừa lên xe, đổi sắc mặt và hung hăng mắng chửi..
“Sếp, suôn sẻ ?” Người ghế lái là một đàn ông trung niên giỏi giang, bộ râu và đôi mắt hung dữ, nhưng kính trọng Diệp Anh.
Diệp Anh nhắm mắt , một lúc lâu mới : “ vốn là dùng biện pháp nhẹ nhàng, nhưng nó như thế thì thử dùng thủ đoạn cứng rắn . Dù thế nào cũng mang trở về nước Đức.”
Hắn gặp trực tiếp Diệp Uẩn Ninh chỉ để xem tính khí của cô dễ thao túng . Nếu thể dễ dàng dụ dỗ cô thì cùng vui và cũng tránh cho nhiều rắc rối.
Bây giờ Diệp Uẩn Ninh lời thì đừng trách dùng thủ đoạn đặc biệt.
------oOo------