Lúc gửi bưu kiện, cô còn nhét trong một tờ giấy, thông minh, tất cả đều mạnh khỏe, đừng mong nhớ, yêu.
Những thứ khác cô giải thích thêm gì hết.
Cũng khi Lâm lá thư sẽ cảm nghĩ gì.
Nói tới thì là cô luôn kéo dài gửi đồ cho nhà, chỉ là đến vụ thu hoạch mùa thu gửi đồ thì khó tránh khiến nghi ngờ, vụ thu hoạch mùa thu thì dễ hơn nhiều, gửi chút gì đó cũng sẽ bất ngờ nữa, chỉ là mất phí gửi đồ thôi.
Sau khi suy nghĩ suy nghĩ nhiều , Lâm Ngọc Trúc dự định đợi cơn phong ba trôi qua mới tới chỗ mấy bác gái để giao hàng, lên thị trấn cô loáng thoáng cảm thấy bầu khí đúng lắm.
Cứ cảm thấy cả đường phố đều yên lặng hơn nhiều.
Không việc gì cả đều nhẹ nhàng thoải mái, Lâm Ngọc Trúc dự định sẽ về thôn luôn, giữa đường tình cờ bắt gặp Lý Bàn Tử đang vẻ vội vã, Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu gọi .
Lý Bàn Tử hoảng hốt dừng , khi thấy Lâm Ngọc Trúc, mới hồn, tâm sự trùng trùng mà : "Em gái , em lên thị trấn ?"
Lâm Ngọc Trúc thấy như , dường như đang chuyện gì, bèn hỏi: "Anh Bàn Tử, chứ?"
Lý Bàn Tử thở dài một , : "Không , chỉ là trai thương, bây giờ đang ở trong viện."
Lâm Ngọc Trúc nhịn mà kinh ngạc, hỏi: "Không chứ?"
Lý Bàn Tử lắc đầu, : "Tối qua cứu về, sáng nay tỉnh , bác sĩ tỉnh thì gì đáng ngại nữa, mới nhân lúc đang ngủ mà về nấu chút cháo, chuẩn đem qua đây."
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một lát : "Anh Bàn Tử, em cùng thăm Thẩm nhé."
Lý Bàn Tử lúc cũng tâm tư để mà nghĩ nhiều, bèn gật đầu dẫn Lâm Ngọc Trúc tới bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-205.html.]
Trên đường , Lâm Ngọc Trúc hỏi bóng gió hai câu, hiểu đại khái chuyện gì xảy .
Hai nhà Tống - Lưu còn sót mấy tên đầu sỏ lớn nhỏ, hỏi thì cũng là những kẻ đang mang án, những chuyện thương thiên hại lý lẽ cũng ít.
Những kẻ đều chạy trốn xuống nông thôn, mấy ngày nay Thẩm Bác Quận bắt đầu tuần tra khắp nơi tung tích của những kẻ .
DTV
Cứ như thương trong lúc phía cảnh sát đánh gọng kìm trong ngoài.
May là đưa tới bệnh viện kịp thời, lúc cấp cứu mặc dù chút nguy hiểm nhưng coi như cứu .
Lúc Lâm Ngọc Trúc phòng bệnh, Thẩm Bác Quận đúng lúc tỉnh , sắc mặt chút nhợt nhạt, chắc hẳn lúc chảy ít máu.
Khi Thẩm Bác Quận thấy cô, đôi mắt đen nhánh dường như sáng lên vài phần, mỉm với cô.
Một bệnh yếu ớt như , thật đáng c.h.ế.t là khiến cho trái tim Lâm Ngọc Trúc đập mạnh.
Thẩm Bác Quận cựa quậy định dậy, thể động tới vết thương, khóe miệng khỏi co rút, Lý Bàn Tử vội vàng tới đặt cháo lên bàn, đỡ dậy.
Lâm Ngọc Trúc cứ tay như đến thăm bệnh, cô vốn nghĩ rằng một thanh niên trí thức nghèo như cô thể mua nổi thứ gì , nghĩ rằng đối phương cũng thể bắt bẻ cô.
Lúc hiểu cô thấy chột là thế nào .
Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ , chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, lục lọi trong tay nải một hồi, móc mấy nắm táo đỏ đặt của Thẩm Bác Quận, hì hì và : "Nào, ăn chút cho bổ máu."
Thẩm Bác Quận khẽ ho một tiếng, : "Cô vẫn nên mang về để dành mà ăn , chỗ ."
Lâm Ngọc Trúc ha ha, chút mất tự nhiên mà : "Một chút tấm lòng, một chút tấm lòng thôi."