Cuộc sống nhàn hạ luôn trôi qua một cách chóng vánh, năm mới dần đến hồi kết thúc.
Trương Ái Quốc ở sân cũng trở điểm thanh niên tri thức.
Nhìn về phía giường trống trải của Hà Viễn Phương, mặt ngây ngốc, từ đó trải qua cuộc sống đơn độc.
Nhất thời nước mắt chảy xuống từ lúc nào , trong lòng nghĩ em Hà nghĩ quẩn như thế.
Nghĩ tới ba nam sinh đến hai rời chỉ trong mấy tháng, giờ thì , ngay cả thanh niên tri thức cũ đó cũng biển thủ.
Điểm thanh niên tri thức quả là nơi ăn thịt .
Bên còn đang cảm khái thì thôn trưởng liền dùng loa tuyên bố chuyện xây trường tiểu học.
Nhất thời dấy lên làn sóng lớn.
Các thôn dân ai nấy xắn tay áo lên, ồn ào chạy đến ủy ban thôn hỏi cho rõ ràng tình hình cụ thể.
Lý Hướng Vãn cũng chuẩn quà cáp hậu hĩnh, lén cửa nhà đại đội trưởng.
Con dâu của trưởng thôn Lý Tú Tú xong tin tức loa, trong lòng giật , tin tức lớn như mà hai ông bà già dấu diếm cho cô .
Lại nghĩ tới chuyện Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai năm tặng quà.
Sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi.
Chắc lẽ là vì lý do .
Lý Tú Tú lắc lắc đến mặt chồng, giọng mang theo phần trách móc: "Mẹ, thôn sắp xây dựng một trường tiểu học, chuyện lớn như cha báo với chúng con một câu."
Vợ của thôn trưởng bận may vá, hờ hững lạnh nhạt : "Việc gì mà thông báo cho mày, thế nào, về cha chồng mày chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng báo cáo cho mày mới hả."
Nói xong, bà mỉa mai một tiếng, trong lòng nghĩ, vẫn là bớt sinh , lúc nếu sinh con trai, bà lập tức đuổi hai vợ chồng thằng lớn khỏi nhà.
Lý Tú Tú nghẹn họng một hồi lâu, bà nổi một câu, một lúc giọng điệu mới hòa hoãn trở : "Mẹ, ý con , thanh niên tri thức Lâm và thanh niên tri thức Vương tặng lễ vì chuyện ?"
Vợ trưởng thôn bỏ công việc thêu thùa trong tay, con dâu nhà , ngẫm nghĩ đến, vẫn là việc nhà quá nhẹ nhàng, bà quyết định năm sẽ mua thêm hai con heo con, để cô con dâu còn thời gian nhảy nhót nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-307.html.]
"Hôm đó cha mày họp, tới tặng quà, mày thể cái gì?"
... Lý Tú Tú trợn trừng mắt, rõ nội tình : "Mẹ cái cái gì, thể chỉ vì chút ơn huệ nhỏ đó mà giúp việc, vị trí giáo viên thôn theo ý con vẫn là tìm nhà là thích hợp nhất, thanh niên tri thức bọn họ là cái thá gì, ngay cả trong thôn cũng , và cha cũng đừng..." Già quá hóa hồ đồ.
Mấy chữ cuối cùng cô dám .
Vợ trưởng thôn rõ con dâu bà đầu óc vấn đề, chỗ nào ý tứ phía của lời , lồng n.g.ự.c cứng lên, cưới cũng cưới , chỉ thể chịu đựng.
Vợ trưởng thôn thở dài một , hỏi : "Người trong nhà? Mày xem trong thôn đều là kẻ ngu hả, cha chồng mày chỉ là trưởng thôn, bao nhiêu chức quyền chứ, còn thể để ai giáo viên cũng .
Mày đánh giá cao lão ."
Thôn trưởng đang nhà vặn trọn vặn câu tiếp theo, suýt chút nữa sặc nước bọt.
Lý Tú vội vàng chào hỏi lấy lòng: "Cha, cha về ."
"Ừ." Ông con dâu nịnh hót .
Vợ trưởng thôn trừng mắt liếc trưởng thôn một cái, bà vẫn còn giận Lý Tú Tú, tức giận hỏi: "Chức giáo viên là ai cũng ư, tao hỏi mày, mày mấy chữ? Có nghiệp tiểu học ? Trong bụng mày một chút nước mực cũng , mày ngại mà nghĩ ?"
Lý Tú Tú khỏi đỏ mặt, chuyện với chồng, chỉ thể chuyện với cha chồng.
Thế là tỏ vẻ uất ức với cha chồng: "Cha, tuy con văn hóa nhưng em gái con nghiệp trung học ."
DTV
Sắc mặt vợ của trưởng thôn lập tức sa sầm, đúng là con gái lão Lý khác.
Thanh niên tri thức Lâm với thanh niên tri thức Vương đều đưa chút tiền và quà lễ, nhưng đứa con dâu xem, cùi chỏ thì đưa ngoài, mở miệng ngậm miệng đều mua cái vị trí giáo viên miễn phí.
Nằm mơ ?
Ông trưởng thôn uống một ngụm nước , mở miệng hai , chầm chậm : "Công xã cũng tùy ý để chúng chủ, giáo viên thôn thi kiểm tra để xét tuyển, lãnh đạo thôn phụ trách đưa danh sách, công xã phụ trách đề, con bảo em gái con chuẩn , thi thì sẽ trúng tuyển, thì để khác."
Lý Tú Tú xong mấy hài lòng, do dự một hồi, hỏi: "Cha, cha thể bài thi ?"
Trưởng thôn: "..."
"Mày đúng là đánh giá cao cha mày quá ." Vợ trưởng thôn lập tức giễu cợt .
Trưởng thôn... cái , ông đúng là mà.