Sau khi chiêu đãi các thích xong, đợi đều hết, Lâm cố ý giữ cả nhà chị cả Lâm, mở cuộc họp gia đình.
Trong cuộc họp, Lâm mở miệng : “Lần Lập Dương kết hôn, và cha con cũng cho thêm thứ gì, ngoại trừ bao lì xì đổi xưng hô cho đôi vợ chồng son thì cũng cần bọn tiêu tốn cái gì cả. Khi các con kết hôn, ít nhiều gì thì và cha con cũng cầm tiền. Lần hai đứa nhỏ thành hôn, và cha con mở một bữa tiệc. Đều mời cả thích trực hệ, đồng nghiệp và cả những họ hàng xa. Báo với các con một tiếng, Lập Dương thành hôn bọn chắc chắn lo liệu tiền mở tiệc. Những chuyện thể tiêu tốn bao nhiêu tiền chứ. Trong lòng các con cũng cần vướng mắc gì cả.”
Chị cả Lâm xong thì ôn hòa một tiếng, : “Đáng lý nên như , thì oan ức cho Lập Dương và Tiểu Liễu quá.” Trở về từ phương xa chỉ vì tiệc thôi .
Anh cả Lâm ngẩng đầu, đồng ý: “Mẹ, chúng con ý kiến gì, cha thế nào thì thế đó.”
Chị dâu cả Lâm cũng ở bên cạnh gật đầu phụ họa một cái.
“Được , các con đều hiểu là , giữ các con ở cũng chỉ để chuyện , còn sớm nữa, bọn nhỏ cũng mệt , đều mau chóng trở về .” Mẹ Lâm suy nghĩ cả một đêm, những lời ở mặt, để tránh trong nhà chuyện hỉ mà còn để xảy chuyện thoải mái.
Tiếp theo đó là chỉ thông báo cho họ hàng chi thứ cũng cho Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương chạy tới gãy chân, lúc mới nông thôn ít quan hệ thiết.
Đường ở nông thôn xe bus , chỉ thể xe đạp trong gió rít mà chạy tới từng nhà.
Quá xa thì sẽ thông báo, với thì cũng tới nổi.
Cứ như , cũng năm sáu bàn tiệc.
Nguyên liệu nấu ăn đều là nhờ rể cả kiếm giúp, Lâm cố ý đưa nhiều thêm chút, rể cả dùng quan hệ thì cũng biếu ít.
Mới đầu rể cả nhận nhiều hơn, đều là Lâm khuyên nên nhận lấy.
Thẩm Bác Quận cũng coi như bận rộn trong ngoài giúp ít việc, Lâm kéo Thẩm Bác Quận, ngượng ngùng : “Cũng may là Tiểu Thẩm theo về cùng, nếu cháu giúp đỡ thì bọn bác đúng là càng loạn thêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-881.html.]
DTV
Thẩm Bác Quận một tiếng, thái độ cung kính : “Bác gái, chỉ là giúp chút sức, tính là gì , đều là nên .”
Mẹ Lâm một tiếng, càng Thẩm Bác Quận càng hài lòng, vỗ bàn : “Chờ cháu nghiệp là hai đứa thành hôn .”
Mẹ Lâm nghĩ trong đầu, cũng gặp , tuổi con gái cũng còn nhỏ, nắm chặt lấy chuyện .
Đứa con rể cần mẫn như mà cũng bay mất thì thật là đáng tiếc.
Thẩm Bác Quận thì trong nháy mắt nhếch môi, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Lâm Ngọc Trúc ở bên cạnh từ từ uống nước ấm, tính xem cuộc sống hôn nhân của cô còn thể bao nhiêu ngày.
Bây giờ tình nồng nàn, một nhà cỗ nhiều nhà tới giúp, sáu cái bàn thì năm cái là mượn hàng xóm láng giềng, nồi, bát, muôi, đĩa, tô đều là mượn từ nhà hàng xóm, nhà nào cũng đánh dấu lên bát nhà , Lâm Ngọc Trúc nhớ kỹ từng cái, để tránh trả sai.
Mặc dù nhà họ Lâm lớn, ba phòng ngủ một phòng khách còn thể bày vặn sáu cái bàn.
Đầu bếp mời tới là đầu bếp dân gian chuyên nấu cỗ, dựng một cái bếp lò bằng đất ở trong sân , cỗ thì bắt đầu hừng hực nấu đồ ăn, xong thì rút lui hết.
Không nhanh nhẹn một cách bình thường.
Hai vợ chồng mới cưới quần áo mới, ở cửa tiếp đón khách khứa.
Làm xong một bữa tiệc, về cơ bản đều là trong nhà mệt bở tai.
Đợi khi khách khứa hết, cả nhà đều bừa bộn, Lâm Ngọc Trúc mà cũng to cả đầu, mắt biến thành màu đen.
Sau khi chị cả Lâm giao sổ sách ghi chép tiền mừng cho Lâm thì xắn tay lên thu dọn tàn cuộc, Lâm Ngọc Trúc thể nào để chị việc nặng , đẩy kêu rể cả mang về.