“Thím xinh , con thích thím.”
Nhón đôi chân nhỏ mập mạp mà nhào tới, Lâm Vãn Thanh sợ tiểu tử sẽ bik ngã, lập tức mở tay ôm lấy Tiểu An.
“Thím cũng thích con đấy, chúng ăn đường ?” Lâm Vãn Thanh thuận thế ôm Tiểu Cố An lòng, lấy kẹo sữa từ trong túi chia cho ba đứa nhỏ.
Tụi nhỏ đều dáng thấp bé, khuôn mặt non nớt, thấy kẹo sữa thỏ trắng trong tay Lâm Vãn Thanh, ánh mắt đều sáng lên.
Trong ánh mắt bọn chúng như thể khẳng định kẹo sữa thỏ trắng lớn ngọt ngào còn ngon.
Ba đứa nhỏ đồng loạt đáp Lâm Vãn Thanh: “Cám ơn thím.”
“Không cần cám ơn , tụi con ngoan lắm, mau ăn thử .”
Lâm Vãn Thanh khanh khách, lượt xoa xoa đầu tóc xù lên của bọn nhỏ.
Ha ha ha, thím chẳng những xinh mà tính tình còn .
Cố Tiểu Nhị Lâm Vãn Thanh ha ha ha ngừng.
Cố Trạch ban đầu còn lo lắng thím dễ ở chung, bây giờ cũng yên tâm nở nụ .
Tiểu Cố An hai tuổi ôm cổ Lâm Vãn Thanh buông tay, khi Cố Hoài An đưa tay ôm nhóc thì cự tuyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-truyen-lam-nu-chinh/chuong-24.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không , chịu mà, chú cứng rắn, thím mềm mại còn thơm ngát, thoải mái hơn chú nhiều.”
Tiểu tử mới hơn hai tuổi, cách chuyện và biểu đạt còn mạch lạc, điều ý tứ trong lời của bé, ở đây đều hiểu rõ.
Ý tứ của Tiểu Cố An là đang Cố Hoài An cơ bắp cứng rắn, mỗi khi ôm nhóc sẽ cảm giác khó chịu thoải mái, Lâm Vãn Thanh da dẻ mềm mại, còn thơm ngát, tiểu tử mà ôm mới là lạ đó.
Tiểu tử ầm ĩ cho ôm, mặt Cố Hoài An khẽ nhăn . Từ khi nghiệp trường quân đội bắt đầu đến bộ đội, mấy năm nay phơi nắng ngừng, thường xuyên dẫn theo tân binh tập huấn trong dã ngoại, cơ bắp rắn chắc, Tiểu Cố An mỗi khi ôm ở trong n.g.ự.c quả thật đều thoải mái là vì .
Lâm Vãn Thanh tủm tỉm mái tóc dài của Phó đoàn Cố, một lúc lâu mới : “Tiểu An vẫn là để ôm, mau lấy hành lý tới đây , bằng lát nữa trời sẽ mưa.”
Cố Hoài An ngẩng đầu bầu trời âm u, én và chuồn chuồn bay thấp cánh đồng, thấy liền gật gật đầu, vai vác túi lớn túi nhỏ, một tay nắm lấy tay Cố Trạch, một tay dắt theo Cố Tiểu Nhị, cùng một chỗ với Lâm Vãn Thanh tay đang ôm Tiểu Cố An, thoạt chẳng khác nào là một gia đình trời sinh thực sự.
‘Bóng đèn’ Trương Thành trong lòng cảm khái một chút, một giây khi ánh mắt Cố Hoài An quét tới, thông minh mở miệng.
“Phó đoàn trưởng, trong bộ đội còn việc, xin phép về , cùng với chị dâu…. Ha ha, chính ủy Trần bảo chuyển lời tới và chị dâu, các em trong đoàn chúng chúc và chị dâu tân hôn đại hỉ, trăm năm hoà hợp! Chính ủy còn chúc cho cùng với chị dâu sẽ cố gắng nhiều hơn, tranh thủ ba năm ôm hai, năm năm ôm ba! Sinh thêm vài đứa con, quân khu chúng liền trở nên náo nhiệt, chị dâu cố lên, chúng lòng tin hai !”
Cảnh vệ Tiểu Trương giống như một khẩu pháo song song, lẩm bẩm như thể đang chuyện điện thoại , khi lên xe còn quên thò đầu khỏi cửa sổ, động tác giơ ngón tay với Lâm Vãn Thanh.
Lâm Vãn Thanh: “…..” Binh lính trong quân đội đều là như hết ?
Cái gì mà ba năm ôm hai, năm năm ôm ba, đây là chẳng khác nào coi cô như con thỏ, sinh con cái một một tổ ?
Lần đến phiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn Thanh nóng lên, ánh mắt cô đối mặt với nào đó sâu thẳm, chỉ thể giả bộ ngây ngốc : “Hôm nay cũng còn sớm gì nữa, chúng nên nhanh chóng về nhà .”
Câu của cô về nhà vô cùng tự nhiên, Cố Hoài An tai, trong lòng nóng lên, môi mỏng liền cong lên.