Lâm Vãn Thanh nhạy bén phát hiện phía ai đó đang chằm chằm, hơn nữa ánh mắt đó bất thiện lành gì. Thế là cô vội vàng ngoái đầu , đối diện với một đôi mắt u oán của cô gái .
Lâm Vãn Thanh cảm thấy khó hiểu, kéo tay chị dâu cả Trương đang bên cạnh, chỉ về phía , hỏi:
“Chị dâu, đó là con gái nhà ai ?”
Sao cô như ? Như thể cô đoạt mất của cô một trăm ký heo rừng ?
Hả, ai ?
Đám chị em dâu đồng loạt ngẩng đầu lên , đó đồng loạt cạn lời.
Ý là chứ???
“Khụ khụ!” Chị dâu Trương nãy còn chuyện thoải mái đột nhiên mắc nghẹn, nhanh chóng uống một ngụm mật ong pha nước mới mở miệng : “Hầy, gì mà”
“Sao mà gì , đó là Tần Ngọc nhà doanh trưởng Tần , con bé đó ghê gớm lắm, tuổi tác còn trẻ mà …”
Xung quanh chỉ Hàn Kim Hoa vẫn đầu , nhận cẩn thận những lời , thấy các chị dâu quanh đấy đều dùng ánh mắt sắc lẹm như d.a.o găm mới dừng : “Chỉ là một cô gái bình thường, gì để cả”
Hàn Kim Hoa lên tiếng mỉa, cầm cốc mật ong pha nước lên gì. Cuối cùng thì kẻ đầu óc cũng im miệng, các chị dâu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tần Ngọc ? Lông mày Lâm Vãn Thanh khẽ động, lẽ nào là Tần Ngọc theo đuổi Cố Hoài An trong nguyên tác, cuối đời vẫn gả ư?
Chị dâu Lâm bỗng dừng , lập tức đổi sang chủ đề khác: “Nghe qua mấy ngày nữa quân khu của chúng sẽ một nhóm gia đình mới”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-truyen-lam-nu-chinh/chuong-51.html.]
“Chứ nữa, lão Sở nhà bên thành lập thêm một trung đoàn ở quân khu của , còn nhiều nhà đủ lứa tuổi cùng về đây” “Không còn cần sửa chữa bệnh viện và trường học ?”
“Không những thế còn hợp tác xã theo những hộ nhà mới đến nữa. Ây da cái đấy, bọn trẻ nhà chúng học khám bệnh cũng tiện lợi hơn .
Các chị dâu đều vui mừng, chị dâu Sở thấy dáng vẻ chứa đầy tâm sự của Lâm Vãn Thanh, cô nghi ngờ chuyện , vội vàng kéo đến xem cây táo và cây lê núi nhà mặt .
Lâm Thanh Vãn hứng thú dắt theo Tiểu Cố An, phấn chấn đến nhà chị dâu Sở.
Vân Mộng Hạ Vũ
Các chị dâu khác cũng theo.
Buổi trưa về đến nhà, hạt mưa tí tí tách thi rơi xuống, nhiệt độ khí trong núi cũng vì thế mà trở nên lạnh hơn.
Như thường lệ, Cố Hoài An về nhà ăn cơm, Cố Trạch dẫn Cố Tiểu Nhị và Cố An phòng để luyện chữ. Lâm Vãn Thanh rửa tay đó mặc tạp dề lên, nhẹ nhàng vặn mở lửa, vo gạo đổ nồi, bắc một nồi bánh ngô hấp, ghé nhà kho tìm mớ khoai mua ở chợ về gọt vỏ cắt nhỏ, chiên một đĩa khoai tây xé sợi và thịt rán, một đĩa đậu rán, mùi thơm của mâm cơm lan tỏa.
Cố Tiểu Nhị ngoài xả nước, thấy ốc sên mái hiên liền cúi xuống kỹ hơn. Một cơn gió lạnh thổiqua kèm theo mưa, thằng bé hứng trọn cơn gió, rùng hắt xì thành tiếng: “Hắt xì!”
“Tiểu Cảnh, ngoài trời đang mưa mà, mau nhà . Lâm Thanh Vãn kêu thằng bé nhà, sờ khuôn mặt lạnh ngắt của bé, cắt gừng và hành lá múc một bát gừng nóng cho thằng nhỏ uống.
“Đây , cay nhưng vẫn ngọt đó, uống ngon lắm đấy ạ. Cố Tiểu Nhị uống gừng lè cái lưỡi nhỏ nhắn .
“Sao đấy?” Cố Trạch dẫn Cố An khỏi nhà, hiên nhà bếp.
“Trà gừng ạ, thím pha cho em đấy” Cố Tiểu Nhị he he.
“Trong bếp còn đó, uống thì để thím pha cho. Lâm Thanh Vãn tiến đến nhấc bổng Tiểu Cố An ôm lòng, nắm tay Cố Trạch dẫn đến phòng bếp, pha cho hai em bọn chúng mỗi một bát .