Rừng cây xanh biếc, cây tể thái béo mềm, cây địa đinh tươi mới, rau sam mọc từng mảng lớn, cơn mưa, khu rừng xung quanh ít nhà quân khu ở bên ngoài đến hái rau dại, Lâm Vãn Thanh và các chị dâuđều tự tìm một chỗ vùi đầu dốc hết sức đào rau.
Lâm Vãn Thanh dẫn theo Tiểu Cố An, chọn rau dại tươi mới hái xong bỏ giỏ tre, Tiểu Cố An mặc quần yếm, chổng m.ô.n.g nhỏ, tay nhỏ bóp mũi, chỉ rau dại mặt đất : “Thím, đồ ăn khó ăn.
Nhóc giống hai trai, đều là thấy thịt thì vui, vô cùng ghét bỏ rau dại xanh xanh còn khó ăn.
Lâm Vãn Thanh ngẩng đầu : “Mấy cây đem nấu ăn ngon lắm, rửa sạch sẽ thêm tí dầu vừng, trộn một chút liền thơm”
Tiểu Cố An ăn, nhưng thím thơm, tên nhóc nuốt nước miếng: “Ăn ngon.
Lâm Vãn Thanh gật đầu, đột nhiên cách đó xa một cô bé gầy yếu đang đào rau dại ngã xuống.
“Thím, chị gái ngủ.
Tiểu Cố An mới hai tuổi còn hiểu nghĩa của từ ngất xỉu, thằng nhóc thấy cô bé ngã xuống, duỗi tay chỉ chỉ, còn tưởng rằng cô bé ngủ.
Chị gái ngủ ?
Lâm Vãn Thanh rõ chuyện gì, ngẩng đầu lên , trong lòng cô lộp bộp một tiếng vội vàng lên, ôm
Tiểu Cố An lên kêu gọi các chị dâu, đồng thời chạy vội về phía cô bé .
“A, đây Tiểu Nha nhà đại đội trưởng Trọng ? Con bé đang yên lành ngất xỉu?” Hàn Kim Hoa cõng một sọt ngô chạy từ ruộng qua, thấy bé gái hôn mê thì kinh ngạc .
“Đây là Tiểu Nha nhà đại đội trưởng Trọng mà.
“Tiểu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-truyen-lam-nu-chinh/chuong-56.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Nha ?”
Mấy chị dâu nâng cô bé đang hôn mê lên, khuôn mặt đen gầy của cô bé tái nhợt một chút máu, môi thì tróc da, Lâm Vãn Thanh nhíu mày, chắc chắn : “Nhìn dáng vẻ của cô bé như thiếu máu”
“Gì? Thiếu m.á.u ? Đứa bé đang thiếu máu?”
“Đừng nữa, mau đưa con bé tới trạm y tế.
“Bên !” Các chị dâu đang cõng Tiểu Nha tới trạm y tế, Trương Thành và mấy chiến sĩ mới từ huyện thành về liền thấy họ, mấy chiến sĩ phát hiện chuyện, vội vàng chạy tới.
“Có chuyện gì chị dâu?” Trương Thành hỏi Lâm Vãn Thanh.
Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An, lời ít ý nhiều: “Tiểu Nha nhà đại đội trưởng Trọng ngất xỉu.
“Hả?” Trương Thành và mấy tiểu chiến sĩ sửng sốt, lập tức hỗ trợ: “Chị dâu, chân cẳng nhanh nhẹn, để cõng Tiểu Nha tới trạm y tế ,tới mauđây.
Người đang cõng Tiểu Nha là Lý Tố Vân, một Hà Tỉnh, cô chất giọng Hà Tỉnh chính thống. Mấy chiến sĩ nhận lấy Tiểu Nha, cô bé do Trương Thành cõng, đoàn chạy nhanh tới trạm y tế cách đây hơn một dặm() đường. [Chú thích: () Một dặm = 1.6 km.]
Các chị dâu nhờ báo cho nhà đại đội trưởng Trọng, yên tâm cũng theo , chị dâu
Lâm là “chủ nhiệm quân tẩu”, đương nhiên cũng ở trong thông báo đó. Trong nhà chị dâu Trương việc nên về nhà , tuy rằng trong nhà Cố Hoài An, nhưng Lâm Vãn Thanh mang theo Tiểu Cố An bất tiện, hơn nữa trạm y tế nhiều bệnh nhân khác, tuy Tiểu Cố An ngoan ngoãn, nhưng vẫn là đứa bé hai tuổi ầm ĩ, nên cô bé nhóc, cầm sọt và cây xẻng nhỏ về nhà.
Đi nửa đường, các chị dâu ríu rít kể ít câu chuyện đồn của nhà đại đội trưởng Trọng, Lâm Vãn Thanh thuận đường cũng ít.
“Theo thấy, hơn phân nửa là lão bà nhà họ Trọng chuyện ác”
“Không chứng cứ đừng bậy”
“Còn cần chứng cứ gì nữa, ruột của đại đội trưởng Trọng nổi tiếng trọng nam khinh nữ, hai phía Tiểu Nha, một đứa gọi Đại Bảo, một đứa gọi Nhị Bảo, hai em cao to khỏe mạnh, ở nhà làmgì, còn con bé thì đen đen gầy gầy, cả ngày đào rau dại, cắt cỏ heo, nhặt củi lửa, thật là khổ.