Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Tống Cẩn  nhịn , cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc bên má Kiều Trân Trân, giọng điệu tự hào của một  cha già : “Trân Trân nhà chúng  thật thông minh.”
“Mẹ thật thông minh! Thông minh nhất thế giới!” Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo    hiểu bố  đang  gì, nhưng điều đó  ngăn cản chúng tâng bốc. Về khoản , hai đứa  chuyên nghiệp.
...
Ba giờ rưỡi chiều,  hai ngày hai đêm vật vã, đoàn  Kiều Trân Trân cuối cùng cũng đến địa phận Bắc Kinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bắc Kinh bây giờ  như tưởng tượng của cô,  hề phồn hoa tráng lệ. Hiện tại chỉ  thể coi là một thành phố trung bình khá,  phố  là nhà thấp, đại đa    đều mặc quần áo vá chằng vá đụp. Xe ô tô cũng chẳng thấy mấy chiếc, phần lớn   đều  xe đạp, cũng   ít xe ba bánh. Tóm ,  chung cho   cảm giác xám xịt.
Nói thật, Kiều Trân Trân  thất vọng. Cô  ngờ, là thủ đô của cả nước, Bắc Kinh   bộ dạng như thế . Chẳng trách quốc gia sắp sửa tiến hành cải cách mở cửa,  phát triển thì  . Sức mạnh của Hoa quốc hiện tại so với phương tây quả thực   cách  nhỏ.  Kiều Trân Trân , chẳng mấy chốc, Hoa quốc sẽ phát triển phồn vinh.
 mà vấn đề cấp bách cần giải quyết bây giờ là nhanh chóng tìm một nhà trọ, tắm rửa sạch sẽ  quần áo chứ cô sắp bốc mùi !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-1978-vo-thanh-nien-tri-thuc-khong-de-lam/chuong-38.html.]
 
Cầm thư giới thiệu và giấy đăng ký kết hôn, Tống Cẩn mở một phòng đơn ở nhà trọ. Sau đó cả nhà tắm rửa  quần áo xong thì kéo  đến nhà hàng quốc doanh, chuẩn  ăn một bữa thật no nê.
Vận may của họ  tệ, hôm nay nhà hàng  vịt , Kiều Trân Trân gọi luôn hai con. Sau đó gọi thêm một đĩa thịt bò luộc, một đĩa cà tím kho tàu và một đĩa canh sườn bí đỏ ăn kèm với cơm trắng thơm phức, cả nhà ăn   miệng.
Tất nhiên, bữa ăn  cũng tốn  ít tiền. Kiều Trân Trân  thiếu tiền, đương nhiên  để ý.  Tống Cẩn là trụ cột gia đình,    ăn bám, tiền ăn tối  đều trả. Còn tiền chi tiêu  đường  tiền ở nhà trọ, tóm  chỉ cần   ở đó thì Tống Cẩn đều chủ động tích cực trả tiền.
Trước khi  ngủ, Kiều Trân Trân hỏi : “Anh  thấy em tiêu tiền hoang ?”
“Tất nhiên là .”
Tống Cẩn ngẩng đầu  cô,  nghiêm túc trả lời: “Trân Trân, em đừng lo lắng về vấn đề ,  đây em sống thế nào,   cũng  thể như . Anh , bây giờ  kiếm   nhiều tiền.  em tin , cho  một thời gian,  sẽ chăm sóc  cho ba  con em.”
Nhìn  mắt Tống Cẩn, Kiều Trân Trân ,  thực sự  thấy cô tiêu tiền  vấn đề. Ngược  còn lo lắng kiếm   nhiều tiền,  thể đáp ứng cuộc sống của hai  con họ.
Kiều Trân Trân vui vẻ hôn Tống Cẩn một cái, : “Anh đừng vội, em tin  năng lực của ,     nuôi sống cả nhà.  mà, bây giờ em còn chút tiền, nên em  thể gánh vác chi tiêu gia đình . Đợi    kiếm  tiền nuôi sống cả nhà ,  trả  em là .”