Trong lòng tuy  thoải mái nhưng chị dâu cả cũng  dám  gì, nếu   chồng     mắng, cô em chồng  giỏi mách lẻo nhất.
“Chị dâu, chị đến đây  gì?”
Kiều Trân Trân  gặm táo  hỏi, mấy ngày nay đang  vụ cấy lúa,   đều bận rộn  đồng, ngay cả buổi trưa cũng  nghỉ ngơi,  nhà còn mang cơm  tận ruộng để ăn.
Người nhà họ Kiều ngoài việc  chịu trách nhiệm phần của , còn  giúp cả phần của Kiều Trân Trân, nếu  đến lúc cuối năm chia lương thực sẽ  đủ ăn,  nhà họ Kiều vẫn  chăm chỉ, ngoại trừ Kiều Trân Trân là kẻ khác loại.
“Trân Trân, Thiết Đản  sốt , chị  đưa nó đến trạm xá khám, trưa nay   phiền em và nhà  hai cùng   đồng đưa cơm, cơm  cần em nấu, nhà  hai sẽ về sớm nấu , em chỉ cần  theo đưa qua là .”
Nếu   dạo gần đây Kiều Trân Trân biểu hiện chăm chỉ hơn một chút thì ngay cả việc nhẹ nhàng tiện tay như , chị dâu cả cũng sẽ  đến  phiền cô.
“Được,  vấn đề gì, chị nhanh đưa Thiết Đản  , nhà cửa cứ giao cho em.”
Thiết Đản là con trai út của  cả, năm nay mới sáu tuổi, bình thường trông cơ thể khá khỏe mạnh,  tự nhiên   sốt,   khám ngay thôi, Kiều Trân Trân vẫn  quan tâm đến đứa cháu trai , dù  bây giờ cô cũng là một thành viên của nhà họ Kiều .
Hơn nữa, Kiều Trân Trân cũng  định chỉ đến đó đưa cái rổ, nhà họ Kiều  mười ba , trừ chị dâu cả và Thiết Đản, chị dâu hai một   khẩu phần ăn cho mười mấy  cũng  dễ dàng, Kiều Trân Trân định đến đó giúp nấu cơm.
Nghĩ đến dạo gần đây    việc vất vả, Kiều Trân Trân liền nghĩ đến việc  cho   một bữa ngon để bồi bổ, thế là chạy  bếp lấy bột mì, bắt đầu nhào bột, cô định gói bánh chẻo (sủi cảo), chắc chắn là   nhân thịt, nhưng nhân rau vẫn  thể đáp ứng , ngoài  còn đập thêm bốn quả trứng.
Một cân bột mì chắc chắn  thể  cho   no bụng, nhưng nhà chị dâu hai chắc chắn cũng  chuẩn  bữa trưa , nên bữa bánh chẻo  chỉ  thể coi là để lót  mà thôi.
Gần trưa, chị dâu hai đang nấu cơm trong bếp, thấy Kiều Trân Trân dẫn theo Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đến khá sớm, còn thấy lạ, khi thấy Kiều Trân Trân còn mang theo một chậu bánh chẻo,  là để   ăn thêm thì mắt mở to, vui mừng  thôi.
Ngay cả khi đậy nắp, chị  vẫn  thể ngửi thấy mùi thơm của bánh chẻo, đó là bánh chẻo  bằng bột mì tinh, giống như  chồng vẫn lẩm bẩm, cô em chồng  thực sự ngày càng hiểu chuyện, còn    giúp cô   việc  dễ dàng,  gói bánh chẻo để đãi  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-1978-vo-thanh-nien-tri-thuc-khong-de-lam/chuong-5.html.]
Kiều Trân Trân và chị dâu hai dẫn theo bọn trẻ ăn trưa ở nhà,  mới xách rổ  đồng đưa cơm cho  , Kiều Trân Trân còn mang theo năm sáu quả dưa chuột từ nhà  đến  món dưa chuột trộn, rưới thêm giấm và nước sốt ớt tự .
Chị dâu hai  bao giờ  Kiều Trân Trân nấu ăn ngon đến , dù  Kiều Trân Trân  bao giờ  bếp ở nhà họ Kiều,  chỉ gói bánh chẻo ngon, dưa chuột trộn cũng  đậm đà, chị  nấu cả đời cũng  bằng, trưa nay chị  ăn hai cái bánh chẻo, ngon đến nỗi  nuốt cả lưỡi.
Buổi trưa ăn cơm  Kiều  khen Kiều Trân Trân một trận, tuy thương con gái nấu cơm vất vả, dùng hết bột mì cũng thấy  tiếc, nhưng  mặt con trai và con dâu, bà vẫn chủ yếu khen con gái, những lời khác đợi    riêng với con gái.
“Trân Trân thực sự  lớn , còn  gói bánh chẻo nữa,  bánh chẻo gói  thế , nhân bên trong còn phồng lên,  cả,  hai,  ba   các con  đối xử  với em gái các con.”
Ăn cơm xong,  Kiều   bờ ruộng nghỉ ngơi, dặn dò các con trai bên cạnh.
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử  với Trân Trân.”
“Trân Trân hiểu chuyện như ,     thể  chăm sóc nhiều hơn.”
“ , đúng .”
Đối với thái độ của các con trai,  Kiều  hài lòng.
Thực  Kiều Trân Trân   gói bánh chẻo lắm, cho nhân  nhiều nên  rách vỏ, dù   rách vỏ thì hình dạng cũng   lắm, nhưng  thể phủ nhận là nó  ngon, khi xào trứng  cho hai thìa dầu lớn, đối với những  hiện đang thiếu dầu mỡ thì đây chính là món ngon  đời.
Đợi đến khi chị dâu cả dẫn Thiết Đản từ trạm y tế về,  chồng  kể về bánh chẻo mà em gái   buổi trưa, chị   thấy chua xót, chị  và Thiết Đản   ăn, Kiều Trân Trân và chị dâu hai   nghĩ đến việc để  một hai cái cho hai  con,  mà ăn hết sạch.
Cũng   cách nào, một cân bột mì nhiều nhất chỉ   bốn năm chục cái bánh chẻo, một nhà mười mấy  thì còn thừa  bao nhiêu.
Hơn nữa Kiều Trân Trân cũng  thấy bánh chẻo là thứ quý giá gì, để  một hai cái bánh chẻo rau  gì, trông  thật keo kiệt, cô nghĩ   sẽ mua thịt lợn về gói bánh chẻo thịt lợn cho   ăn một bữa thật ngon.