Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Chủ nhiệm Hồ, nếu việc   thể giải quyết , thì  sẽ đến bên bộ đội cáo trạng việc ăn trộm cải trắng   đơn giản như , đây chính là tội trộm cắp!”
Kiều Trân Trân cảm thấy cho dù như thế nào  chăng nữa  giáo huấn  đó một chút, ở  lưng   cô thì   gì  còn tới trộm đồ ăn của cô.
“Đồng chí Kiều Trân Trân, cô cứ yên tâm, chuyện  chúng  nhất định sẽ xử lý một cách nghiêm túc!”
Sau đó, Chủ nhiệm Hồ tổ chức một cuộc họp cho  thể   ở trong khu dân cư, lên án mạnh mẽ hành vi trộm cắp vặt , cũng cố gắng khuyên Kiều Trân Trân đồng ý   tạm thời xem như   là một lời cảnh cáo với bọn họ,  truy cứu hành vi trộm cắp của cá nhân đó nữa.
“Ở  cổng đại viện  cảnh vệ đang trực ban, ai trộm đồ ăn thì hỏi một chút thôi liền  thể tra  , đây thuộc về hành vi trộm cắp, là phạm tội.”
“Tuy nhiên, đồng chí Kiều Trân Trân  dựa  nguyên tắc tình đoàn kết hữu nghị,   sẽ  truy cứu nữa, nhưng nếu tái phạm, nhất định sẽ truy cứu đến cùng, hy vọng  thể các đồng chí trong gia đình, nâng cao nhận thức,   những chuyện  xa  nữa. “
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi họp xong, quả thật hành vi trộm thức ăn   còn xảy  nữa, nhưng trong viện    bắt đầu  Kiều Trân Trân keo kiệt, ngay cả một chút cải trắng cũng  so đo với  khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-1978-vo-thanh-nien-tri-thuc-khong-de-lam/chuong-84.html.]
Kiều Trân Trân  tình cờ thấy qua một , đó là  phụ nữ khi đến công xã họp chợ,   ở  xe để châm chọc khiêu khích cô.
Tên của cô  là Chu Lệ Phương, chồng là chủ nhiệm của một xưởng vận hành, trong nhà đều là  nông thôn nhưng khi đến nơi   thì tự cho  là  thành phố, cô  ghét nhất là ai  cô  là  nông thôn, cô  cũng  để ý đến cách ăn mặc, cô  cũng chỉ qua  với mấy  là  vợ thành phố trong tiểu khi , còn đối với những  khác thì đều tự cao tự đãi hướng mũi lên trời.
Trong  tất cả   thì  mà Chu Lệ Phương ghét nhất chính là Kiều Trân Trân. Một  phụ nữ chán ghét một  phụ nữ khác  thể    cần lý do gì, chỉ là do khi  đầu tiên  thấy  nhịn   mà cảm thấy chán ghét .
Bình thường đều   Kiều Trân Trân thì Chu Lệ Phương chính là  tích cực nhất, bản  Kiều Trân Trân cũng  tình cờ thấy vài . Lúc  đây cô cũng  tính nhượng bộ thêm nữa, mà trực tiếp  cầm lấy tay của Chu Lệ Phương, lớn tiếng hô:
“Chu Lệ Phương, cô  chỉ trộm đồ của  mà còn  khắp nơi tung tin đồn nhu , đối với việc cô phỉ báng  như  thì chúng  cần đến phòng bảo vệ một chuyến .”
“Hơn nữa,  còn phát hiện cô thường xuyên lén lút liên lạc với  bên ngoài,  nghi ngờ cô là đặc vụ,   tố cáo cô!”
“Cô  bậy,   ! “Chu Lệ Phương  thoát khỏi tay của Kiều Trân Trân, nhưng  ngờ sức lực của Kiều Trân Trân  lớn như , nên trong lúc nhất thời  thoát  .
Người phụ nữ  cùng Chu Lệ Phương bên cạnh thấy thế cũng : “Kiều Trân Trân, cơm  thể ăn lung tung nhưng lời  thì  thể  lung tung , đồng chí Lệ Phương    thể là đặc vụ  chứ.”