Khương Nguyên Mạn chủ động đề xuất  học quy củ, lời từ chối của Khương Vạn Niên  đến môi, bỗng nhớ  vẫn còn một Tần Đình Yến đang lăm le bên cạnh,  đem tôn nữ nhỏ của y cắp về nhà.
Nếu   Tần Đình Yến, Mạn Mạn của y căn bản  cần học quy củ gì, cứ tự do tự tại, thích chơi gì thì chơi nấy, y vẫn luôn bảo vệ  nàng.
  Tần Đình Yến ở đó, nếu Mạn Mạn thật sự khai tâm với Tần Đình Yến, gả  Lương Quốc Công phủ, quy củ sẽ  nhiều. Bây giờ  học,   khó tránh khỏi  chịu khổ.
Khương Vạn Niên nghĩ , trong lòng liền  chút lo lắng bồn chồn. Không ,  thể để Mạn Mạn trải qua những ngày tháng như !
Y  suy tính xem nên  thế nào!
  mắt Khương Nguyên Mạn  đề xuất  học quy củ, Khương Vạn Niên vẫn tìm cho nàng hai bà vú. Khương Nguyên Mạn liền theo các bà v.ú học, mà  chỉ   nàng học, Lão Thái ở một bên cũng lén lút lắng !
Người  vẫn    gì là học vô ích, Khương Nguyên Mạn và Lão Thái bên  cùng hai bà v.ú chung sống vô cùng hòa thuận, quy củ lễ nghi cũng đều học  một cách vui vẻ. Hỡi ôi, trong cung  chỉ ý đến !
Chỉ ý của Hoàng hậu, triệu Lão Thái và Khương Nguyên Mạn  cung  chuyện.
Chuyện   Lão Thái hoảng hốt cả !
“Giờ    đây, Mạn Mạn! Đây là diện kiến Hoàng hậu đó con! Tự dưng, Hoàng hậu nương nương  triệu hai chúng   cung  gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-chan-nui-ta-dua-vao-suc-minh-lam-giau/chuong-119.html.]
“Nãi Nãi,  đừng hoảng. Người nghĩ mà xem, Hoàng thượng ban hôn cho tiểu thúc  và công chúa,  là Hoàng thượng  ưng thuận phẩm mạo của tiểu thúc.  Hoàng hậu nương nương, với tư cách là tẩu tẩu, chắc chắn  cân nhắc xem gia đình tiểu thúc  dễ hòa hợp . Triệu hai chúng   cung, nhất định là để xem chúng  là  như thế nào.”
Lão Thái kỳ thực trong lòng cũng rõ, nhưng vẫn  ngăn  trái tim đập thình thịch. Khương Nguyên Mạn khá hiểu, nghĩ  kiếp   đầu tiên nàng khám bệnh cho gia quyến của vị tối cao quan chức trong tỉnh, khi  thấy vị quan đó, trong lòng nàng cũng thực sự  chút hoảng sợ.
Đây mới chỉ là vị tối cao quan chức của tỉnh, bây giờ nàng và Nãi Nãi nàng sắp sửa diện kiến,  là Hoàng hậu nương nương của một nước, hoảng loạn là điều quá đỗi bình thường.
Chiều tối Khương Vạn Niên trở về,   ngày mai Lão Thái và Khương Nguyên Mạn sẽ cùng  cung, vội vã đến an ủi Lão Thái. Đến lúc , Lão Thái ngược   bình tĩnh ,  tủm tỉm  với Khương Vạn Niên: “Mẫu  con là  vẫn  tiên kiến chi minh đấy,  thời gian   hề ít  theo Mạn Mạn học quy củ. Bằng , ngày mai  cung,  đến cả hành lễ cũng   hành lễ thế nào.”
Gà Mái Leo Núi
“Con cứ yên tâm mà lo việc của con , mẫu  con bên    cả. Bà  buổi chiều nay vui vẻ lắm, cùng Mạn Mạn  mua quần áo mới  mua trang sức, tốn  ít tiền bạc !”
Lời Khương Đại Hỷ  dứt, liền  Lão Thái véo một cái: “Sao ,   cung chẳng lẽ  mặc quần áo vải thô vải gai mà  ư! Ngươi   mặt Hoàng hậu nương nương   nhi tử ngươi ?”
“Ai da ai da!” Khương Đại Hỷ  bộ  tịch kêu lên hai tiếng, vẫy tay  hiệu cho Khương Vạn Niên nhanh chóng rời ,   sang Lão Thái  tủm tỉm: “Ta nào  ý đó, chẳng  nàng  theo  cả đời  ,  cũng  từng thấy mua cho nàng món trang sức nào tử tế. Hôm nay thấy nàng cài kim trâm, thật là  tuyệt vời, trong lòng  vui lắm!”
“Để  , tướng mạo của chúng  cũng  kém ai! Nàng  xem, khoác lên bộ y phục tơ lụa , đeo trang sức , chúng  cũng  dáng Lão Phong Quân !” Khương Đại Hỷ cứ một mực khen ngợi, chọc cho Lão Thái  vui mà liếc mắt nguýt y một cái: “Mau ngậm miệng ! Chờ về làng , ngươi   gì thì ! Ở đây thì ngươi bớt lời !”
Khương Đại Hỷ trong lòng  chút  phục, lão bà  càng ngày càng khó chiều , bây giờ khen nàng cũng    nữa!