Xuyên Về Cổ Đại Dẫn Cả Thôn Trồng Trọt Làm Giàu - Có Không Gian - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-10-24 03:52:16
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi những lời , ánh mắt Lý Tĩnh Đào sắc lạnh sang Lão Dương thị đang sững sờ một bên.
Tiếp đó, nàng về phía Lý Đại Sơn đang đầy vẻ lo lắng: “Cha, cũng cần lo lắng, ở đây, tuyệt đối sẽ để tiểu cô chuyện gì.”
Lời Lý Tĩnh Đào tuyệt đối tùy tiện, thấy Lý Thủy Muội như , nàng cũng đau lòng.
Ai thấy của đ.á.n.h đến nông nỗi mà đau lòng chứ?
Nàng từng nghĩ, Lý Thủy Muội sống khốn khó đến .
Lý Thủy Muội nhận lấy ‘thuốc nước’ Lý Tĩnh Đào đưa tới, nghĩ ngợi gì mà uống cạn.
“Đào Bảo, tiểu cô cảm ơn con . Không ngờ, hai năm gặp, Đào Bảo của chúng lớn bổng, còn xinh đến .”
Lý Thủy Muội khi lấy thở, nàng nghiêm túc kỹ Lý Tĩnh Đào, hướng về phía Lý Tĩnh Tú ở xa mà : “Lại đây, Tú tỷ nhi cũng đây, để tiểu cô xem nào.”
Lý Tĩnh Tú lau khô nước mắt nơi khóe mi, đặt giỏ đồ tay xuống bước đến bên cạnh Lý Thủy Muội. Khi thấy nàng đầy rẫy vết thương, nàng kìm nữa, liền ôm chầm lấy Lý Thủy Muội mà òa lên.
“Tiểu cô, về với chúng , chúng sẽ chăm sóc . Bây giờ gia cảnh khác , chúng nhà mới, Đào Bảo y thuật giỏi, con bé nhất định thể chữa khỏi cho , về với chúng ?”
Lý Tĩnh Tú năng lộn xộn.
Đến cả nàng cũng rốt cuộc gì, nàng chỉ , thể để tiểu cô tiếp tục ở Phương gia thôn nữa.
Lý Thủy Muội nhẹ, Lý Tĩnh Tú thương xót : “Tú tỷ nhi đừng , tiểu cô , tiểu cô ở đây thì thể chứ?”
Lý Thủy Muội cũng từng nghĩ đến việc rời khỏi cái nhà , rời khỏi bà bà Lão Dương thị , nhưng nàng thể ? Nhà đẻ của nàng càng dung nạp nàng.
Lý Đại Sơn tuy đối xử với nàng, nhưng còn lo nổi cho bản , huống chi là nàng?
Thêm đó nàng còn trượng phu, công công thể động đậy , những điều nàng đều thể vứt bỏ.
Đặc biệt là Phương Đại Minh, là lý do quan trọng khiến Lý Thủy Muội nỡ rời , Lão Dương thị tuy đối xử với nàng, nhưng Phương Đại Minh đối xử với nàng .
Lúc Lý Thủy Muội hề để ý đến những món quà mà mấy mang đến và những tấm vải vóc đắt giá họ.
“Tiểu cô, chuyện dượng ?” Lý Tĩnh Đào hỏi nỗi nghi hoặc trong lòng.
Theo tìm hiểu, Phương Đại Minh tuy thường xuyên việc ở huyện thành, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà một đêm hoặc nửa đêm, chẳng lẽ chuyện thê tử đ.á.n.h ?
Thực Lý Tĩnh Đào trách nhầm Phương Đại Minh , về chuyện đánh, Phương Đại Minh thật sự hề .
Lão Dương thị giỏi tính toán, bà Phương Đại Minh thường chỉ về giữa tháng hoặc cuối tháng.
Vì , mỗi khi đến thời gian , Lão Dương thị sẽ tay đ.á.n.h Lý Thủy Muội nữa, cùng lắm là cho nàng ăn uống.
Tuy nhiên, Lý Thủy Muội để Phương Đại Minh lo lắng, cũng bao giờ thật với .
Mỗi hỏi thăm Lý Thủy Muội, nàng luôn vẫn .
Đôi khi nghĩ , vợ chồng với nên thành thật mới , dù , cùng gánh vác, tin tưởng lẫn , mới là sự kết hợp hảo.
Thực trong một hai năm đầu mới thành với Phương Đại Minh, Lão Dương thị đối xử với nàng cũng quá tệ, ít nhất đến nỗi ba năm ngày động tay chân như bây giờ.
Đương nhiên, lúc đó còn công công ở đó, công công từ đến nay cho phép bà động tay Lý Thủy Muội, ngay cả chuyện ăn uống cũng đối xử bình đẳng, ăn gì thì Lý Thủy Muội cũng ăn cái đó.
Tình trạng đ.á.n.h đập , cũng là từ khi Lâm Tố Trân về nhà, công công đổ bệnh liệt giường, đ.á.n.h mới ngày càng nhiều.
Gà Mái Leo Núi
mỗi đ.á.n.h đều là Lý Thủy Muội và nữ nhi nàng, còn Lâm Tố Trân thì từng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-dan-ca-thon-trong-trot-lam-giau-co-khong-gian/chuong-115.html.]
Cũng , so với Lâm Tố Trân, Lý Thủy Muội khẩu khí đủ ngọt ngào, phu quân của nàng quanh năm ở nhà, ai chống lưng cho nàng.
Hơn nữa, nhà đẻ của Lâm Tố Trân trong thôn cũng coi như phú quý, ba ngày hai bữa đến Phương Gia thôn thăm nàng , Lão Dương thị nào dám đối xử với Lâm Tố Trân?
Sở dĩ Lý Tĩnh Đào hỏi câu là , rốt cuộc Phương Đại Minh chuyện .
Nếu , thì Phương Đại Minh hiển nhiên đáng tin cậy, nàng sẽ khuyên Lý Thủy Muội hòa ly, Lý Tĩnh Đào nàng thể nuôi tiểu cô của cả đời.
Nếu , thì tùy tiểu cô tự lựa chọn, suy nghĩ và hành động.
Chỉ là cho dù thế nào nữa, cái nhà họ Phương , Lý Tĩnh Đào tuyệt đối sẽ để Lý Thủy Muội ở thêm một ngày nào nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Tĩnh Đào xoay , với Lý Kim: “Lý Kim đến huyện thành, gọi cô trượng của là Phương Đại Minh trở về.”
“Vâng, tiểu thư.” Lý Kim cung kính đáp lời.
Sau khi hỏi xong, Lý Tĩnh Đào nghĩ nghĩ, hình như Phương Đại Minh việc ở , bèn đầu Lý Đại Sơn, “Cha, cô trượng việc ở nơi nào ?”
“Ở bến tàu, hẳn là ở bến tàu, Đại Minh trở về, thường xuyên với rằng, nguồn thu nhập chính của đều là công việc ở bến tàu.”
Lý Đại Sơn còn kịp trả lời, Lý Thủy Muội .
Lý Thủy Muội cũng nghĩ thông suốt, đại ca thể chống lưng cho , nàng sẽ tận dụng cơ hội , thoát khỏi những tháng ngày khổ cực hiện tại.
Cũng chính lúc , nàng mới phát hiện sự tồn tại của Lý Kim, một lạ mặt.
Nàng sang hỏi Lý Đại Sơn: “Đại ca, là ai?”
Hơn nữa nếu nàng lầm, tên Lý Kim còn gọi Đào Bảo là tiểu thư.
“Tiểu cô, đúng như nghĩ đó, nhà chúng nay khác xưa, cần lo chỗ dựa, chúng vĩnh viễn là chỗ dựa của .”
Lý Tĩnh Đào nghi vấn trong lòng Lý Thủy Muội, liền trực tiếp trả lời, giải đáp những điều nàng còn rõ.
Lý Thủy Muội vẻ mặt khó tin, lúc mới tỉ mỉ đ.á.n.h giá mấy .
Quả nhiên, mấy chỉ vải vóc y phục khác biệt, mà ngay cả trang sức vàng đầu Tú tỷ nhi cũng bắt mắt.
Trang sức vàng, đừng trong thôn , ngay cả ở huyện thành, cũng mấy hộ gia đình đeo nổi.
Thế mà lúc cài đầu cháu gái của .
Lại đống lễ vật ở cửa, lúc Lý Thủy Muội mới tin những lời Lý Tĩnh Đào , từ từ tiêu hóa sự thật .
“Các … là thật ư?” Ba đồng loạt gật đầu.
Thế nhưng đợi ba trả lời, nàng tiếp tục : “Tốt …”
Nói liền ba chữ “”, Lý Thủy Muội mới từ từ bật .
Từ tiếng nức nở nhỏ nhẹ ban đầu đến tiếng nức nở cuối cùng, tất cả những điều Lý Tĩnh Đào đều lặng lẽ quan sát bên cạnh.
Lúc , Lão Dương thị cũng chút manh mối, thêm thấy bọn họ gọi đại nhi tử của về, trong lòng nhất thời hoảng hốt.
Lâm Tố Trân bên cạnh càng thêm khéo léo, nàng vốn giỏi sắc mặt, bèn tới mặt mấy , giả vờ : “Thủy Muội , uống chút nước ?”
Lý Thủy Muội lau những giọt nước mắt còn vương mặt vì , lời của Lâm Tố Trân tựa như hề thấy.
Lâm Tố Trân cũng tức giận, ngược còn mỉm với mấy : “Mau nhà , bên ngoài gì ?”