Hương vị  khiến    lấy một bát cơm trắng to, rưới lên nước sốt đặc sánh, khuấy đều,  ăn hết sạch.
Tạ Tuân ngạc nhiên : "Thịt heo   thể   hương vị như ."
"Đừng  chỉ  mỗi miếng thịt trơn tru,   cũng  tốn  ít công sức ."
Tạ Tuân tưởng đây là sự khải ngộ của nàng hôm nay, : "Món ăn như thế  đặt  quán ăn cũng  thích hợp lắm."
Khương Thư Yểu lắc đầu: "Không , cơm thịt kho mới là thích hợp nhất, một bát gạo lứt to, rưới thịt kho và nước sốt lên , kèm theo rau xanh và trứng kho,  no  ngon miệng."
Tạ Tuân gật đầu, bảo Khương Thư Yểu mang phần thịt còn  trong nồi đến cho Lâm thị nếm thử,  món thịt heo   ,   khuyên , chắc chắn Lâm thị sẽ nảy sinh ý định mở quán ăn.
Sau khi hai  ăn xong, Tạ Tuân thấy Khương Thư Yểu vẫn    yên, liền  với nàng: "Yên tâm ,  tin nhạc mẫu sẽ hiểu  thôi."
Khương Thư Yểu  chắc chắn hỏi: "Hay là    bàn bạc với ? Kể hết những gì  thấy hôm nay cho  ." Nàng lo lắng Lâm thị cũng giống như nàng  đây,  hiểu về cuộc sống ẩm thực hàng ngày của bách tính, sẽ  hứng thú với việc  ăn .
Tạ Tuân  lo lắng về điểm , thong dong thưởng thức : "Nàng tưởng nhạc mẫu giống nàng ?"
Khương Thư Yểu thấy  như , trong lòng cũng định tâm  vài phần.
Một lúc , Lâm thị sai  đến mời Khương Thư Yểu đến phòng bà, phản ứng đầu tiên của Khương Thư Yểu là  đầu  Tạ Tuân.
Tạ Tuân  : "Đi , đừng lo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-120.html.]
Khương Thư Yểu gật đầu,  theo ma ma.
Khi đến phòng Lâm thị, bà đang ngơ ngẩn   ngoài cửa sổ,   đang nghĩ gì.
"Mẹ." Dù sáng nay hai  con  chút  vui, nhưng Khương Thư Yểu vẫn tươi  rạng rỡ, Lâm thị thấy nàng như , tâm trạng cũng  lên đôi phần.
Không đợi Lâm thị mở lời, Khương Thư Yểu  vội vàng : "Vừa  Tạ Tuân dẫn con  dạo một vòng ngoại thành, con mới  hóa  tay nghề của con giỏi đến ."
Lâm thị ngạc nhiên: "Hắn dẫn con  ?"
"Vâng ạ." Về điểm , Khương Thư Yểu cũng cảm thấy Tạ Tuân  nghĩa khí: "Chàng dẫn con  ăn một vòng mấy quán ăn, con mới hiểu  ý nghĩa của việc mở quán ăn."
DTV
Lâm thị vốn còn đang chú ý đến việc Tạ Tuân dẫn nàng  lộ diện ở chợ bình dân, thấy Khương Thư Yểu hào hứng như ,  khỏi  : "Vậy con  xem nào."
"Ví dụ như cái quán bán thịt kho , giá  rẻ nhưng vị   ngon, nếu con , chắc chắn sẽ  ngon hơn họ nhiều. Công nhân ở bến thuyền kiếm tiền bằng sức lực, giờ ngọ ăn uống tuy  cầu kỳ nhưng cũng  tiếc tiền, đối với họ ăn uống chỉ là để bồi bổ sức lực, nhưng  ai   bỏ  cùng một  tiền mà ăn  món ngon hơn chứ?"
124
Trong đầu Lâm thị mơ hồ  vài ý tưởng,  nhíu mày  nàng: "Còn gì nữa?"
"Còn  hương vị nữa ạ. Một dãy quán bán cá ở bến thuyền  bán canh cá nhạt nhẽo tanh tưởi, quán mì thì nấu nước dùng xương  thêm vài miếng thịt luộc, chẳng ai bỏ nhiều tâm tư  việc nấu nướng, giống như chỉ  ở tửu lâu đắt đỏ trong kinh thành mới  nếm món ngon , nhưng đồ ăn thức uống,  cần quá cầu kỳ cũng  thể   ngon."
Lâm thị   những ý tưởng  khi Khương Thư Yểu nhắc đến chuyện , lúc   quá hào hứng, từ từ suy nghĩ, hỏi: "Nếu là con, con  thể   gì?"
Khương Thư Yểu  bà hỏi , tự thấy  hy vọng, liền hết sức quảng cáo: "Nhiều lắm ạ, chỉ riêng việc  thịt chúng    thể   đủ kiểu, cũng  cần câu nệ  thịt, rau củ cũng  thể xào  hương vị. Còn  mì, nhân cũng  thể  đổi đủ kiểu, mì lòng gà, mì thịt băm cà tím, mì thịt sợi dưa chua vân vân."