khi Khương Thư Yểu về nhà chồng  như lời đồn hoang đường như , với Tạ Tuân cũng  hòa thuận, sự xa lánh chê bai của nàng   trở nên khắc nghiệt, thêm  đó Khương Thư Yểu  cưng chiều hai đứa trẻ,  vì hành động của nàng  mà bất mãn với Tạ Chiêu Tạ Diệu, so sánh hai bên, nàng  mới là   tính cách  .
"Sao đại tẩu   ?" Khương Thư Yểu  phần chậm chạp trong giao tiếp xã hội,  nhận  những suy nghĩ xa lánh nhỏ nhặt của Từ thị.
Từ thị   càng thêm hổ thẹn,  một  nữa thành tâm thành ý bày tỏ tâm tư, xin  Khương Thư Yểu.
Khương Thư Yểu thực sự  chút ngơ ngác, nàng lén  đầu  Bạch Chỉ,  thấy  mặt Bạch Chỉ lộ vẻ hả hê.
Hóa  lời Từ thị  là thật, nhưng chỉ   nàng   cảm giác gì ?
Khương Thư Yểu thấy Từ thị càng  càng hối hận, vẻ mặt ăn năn dịu dàng khiến nàng   thoải mái, ngắt lời: "Đại tẩu  việc gì cứ  thẳng ."
Từ thị nắm chặt khăn tay hơn, giải thích  phần gấp gáp: "Đệ  hiểu lầm , nếu    việc cầu xin ,  vẫn sẽ xin  ."
"Ừm,    ý đó..." Khương Thư Yểu   xong, một quả cầu thịt nhỏ từ xa bay đến, đ.â.m   nàng.
"Tam thúc mẫu!" Tạ Chiêu ôm lấy cánh tay nàng, vui mừng : "Sao   đến đây?"
"A Chiêu!" Từ thị nghiêm mặt quát.
Trước mặt Từ thị, Tạ Chiêu vẫn  dám quá hoạt bát, ủy khuất buông tay Khương Thư Yểu , cung kính hành lễ: "Mẫu , tam thúc mẫu."
Nó hành lễ xong, Tạ Diệu mới   chạy tới,  quá gấp đến nỗi  chút thở hổn hển.
Nó theo  hành lễ, Từ thị gật đầu, hỏi ma ma bên cạnh: "Sao chúng  đến đây?"
"Thưa phu nhân, nhà   việc gấp,  gửi tin đến xin nghỉ."
Từ thị : "Tiên sinh   mặt các con tự ôn bài, đừng ham chơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-130.html.]
"Con  nha   tam thúc mẫu đến, mới dẫn tứ  đến đây." Tạ Chiêu kéo kéo tay áo Khương Thư Yểu.
134
Khương Thư Yểu  ngượng ngùng mở lời: "Ừm...     đại tẩu   gì?"
DTV
Từ thị lúc  mới nhớ  chuyện chính, gác việc quản giáo con trai sang một bên,  với ma ma: "Dẫn chúng xuống lau mặt ."
Sau khi đuổi hai đứa nhỏ , Từ thị mở lời: "Điều  cầu xin liên quan đến A Diệu. Chắc   cũng  , A Diệu từ nhỏ  yếu ớt  bệnh, ăn uống  kém,   hết sức cũng khó khiến nó ăn thêm một miếng cơm, mà   hạ nhân , nó  thích món ăn   , nên  mới dày mặt đến xin   vài công thức."
Khương Thư Yểu im lặng.
Từ thị  lời    vẻ  trơ trẽn, giọng càng thêm hổ thẹn: "Nếu   để ý  cũng hiểu, nếu    yêu cầu gì xin cứ nêu ,  nhất định sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn."
Khương Thư Yểu bất đắc dĩ: "Không ,  chỉ cảm thấy công thức của    gì đặc biệt."
Nàng cẩn thận hồi tưởng  những món ăn Tạ Diệu thích, phát hiện nó dường như  kén ăn.
"Bao năm nay đại tẩu  tốn bao tâm tư cho việc ăn uống của A Diệu, chắc hẳn  thiếu đầu bếp giỏi và đại phu,  nghĩ   chắc  đưa   công thức  đại tẩu hài lòng."
Từ thị thấy giọng điệu nàng nghiêm túc,  khỏi ngạc nhiên, một lúc  mới  hồn, thất vọng cúi đầu: "Là  suy nghĩ  chu đáo, mong   đừng để ý."
"  cũng  vài ý tưởng, bây giờ còn sớm,  là đại tẩu cho  mượn nhà bếp một lát?"
Từ thị đột ngột ngẩng đầu, trong mắt là niềm vui sướng  giấu nổi: "Được, , đa tạ."
Nàng  bước  nhà bếp theo Khương Thư Yểu.
Khương Thư Yểu quét mắt một vòng quanh bếp, cầm lấy một miếng thịt đùi : "Trưa nay ăn sủi cảo nhé."
"Sủi cảo?" Tạ Quốc công phủ  thường ăn sủi cảo, thường chỉ ăn  dịp Tết như một trong nhiều món ăn ngày lễ.