Khương Thư Yểu: ...
Thư phòng và Đông sương phòng gần  lắm ? Sao  đến nhanh thế?
Tạ Tuân bước , thấy Khương Thư Yểu còn đang tháo búi tóc, vô thức  bên cạnh chờ đợi.
Không  từ lúc nào,   quen với việc Khương Thư Yểu  việc,  lặng lẽ  bên cạnh.
Bạch Chỉ tháo xong búi tóc phức tạp, chỉ còn  một cây trâm vàng cài nửa phần tóc đen, nàng  đột nhiên dừng tay, hành lễ cáo lui: "Nô tỳ xin lui ." Nói xong lập tức biến mất.
Khương Thư Yểu thường để Bạch Chỉ tháo hết búi tóc, xõa tóc  ngủ, bây giờ còn để  một cây trâm vàng  đầu, nàng tưởng Bạch Chỉ sơ ý quên mất, lẩm bẩm một câu, đưa tay định kéo trâm vàng.
Đồ trang sức của nàng đều là loại tinh xảo hoa lệ, đính ngọc trai tua rua,  kéo  vướng một lọn tóc. Nàng  kiên nhẫn kéo thêm cái nữa,  kéo  , ngược  càng quấn chặt hơn.
Ánh nến mờ nhạt, gương đồng mờ mịt, Khương Thư Yểu cúi   gần, cố gắng  rõ hơn để gỡ tóc .
"Để   cho." Phía  đột nhiên vang lên giọng  trong trẻo, Khương Thư Yểu giật , Tạ Tuân thuận tay đỡ lấy cây trâm vàng đang lung lay.
Đầu ngón tay  chạm  ngón tay Khương Thư Yểu, nàng như  bỏng, lập tức rụt tay .
Trong phòng  yên tĩnh, ngay cả tiếng lách tách của tim nến cháy cũng  rõ mồn một.
Giọng  của   nhẹ,   một sự dịu dàng khó tả.
Khi  gần, Khương Thư Yểu  thể cảm nhận  mùi mực tươi mát   , nhịp tim  tự chủ nhanh hơn vài phần.
181
Tạ Tuân cúi , cẩn thận tỉ mỉ gỡ cho nàng những lọn tóc quấn quýt.
Rút trâm vàng , mái tóc đen như nước, tức thì tản mác bốn phía, như lụa trơn tuột qua mu bàn tay , lạnh lẽo mềm mại, cảm giác từ mu bàn tay lan lên tâm, khiến   kìm  hạ thấp  thở.
Khương Thư Yểu từ trong gương đồng  , khi  cũng chuyển tầm mắt lên gương đồng, nàng vội vàng rũ mắt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-176.html.]
Nàng  dậy, giả vờ bình tĩnh : "Nghỉ ngơi thôi."
Tạ Tuân gật đầu, theo nàng   phòng trong. Hắn  về phía giường mềm, phát hiện  giường mềm  những   chăn, ngay cả đệm mềm cũng  .
Hắn  đầu  Khương Thư Yểu, vô cùng nghi hoặc: "Đây là...?"
Khương Thư Yểu im lặng vài giây, từ bỏ suy nghĩ những ý tưởng quanh co,  còn băn khoăn nữa,  thẳng: "Hôm nay  ngủ  giường ."
Tạ Tuân  : "Vậy nàng thì ?"
Khương Thư Yểu  giọng điệu  của  liền    nghĩ theo hướng đó, càng thêm ngượng ngùng: "Ta cũng ngủ  giường."
Không khí im lặng vài giây, Tạ Tuân ngập ngừng phát  một tiếng: "Hửm?"
Khương Thư Yểu tự  leo lên giường, kéo hai cái chăn , chia một  rộng bằng một : "Dù     giường mềm cũng ngủ  ngon ." Coi như  giải thích.
Tạ Tuân  tại chỗ  động đậy, khiến Khương Thư Yểu càng thêm ngượng ngùng, "xoẹt" một cái mặt nóng bừng lên, giả vờ hung dữ : "Đứng ngây  đó  gì,  ngủ ?"
Nói xong  xuống phía trong giường, mặt   tường, dùng chăn quấn thành hình nhộng. Tạ Tuân  cái đầu đen nhánh của nàng, hồi lâu mới chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng leo lên giường, giọng  vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là  kỹ  chút cứng ngắc run rẩy: "Ta tắt đèn nhé."
DTV
"Ừm."
Tạ Tuân thổi tắt đèn, chậm rãi  xuống phía ngoài.
Trong phòng quả thật quá yên tĩnh,  cảm thấy dường như cả căn phòng đều là tiếng tim đập của .
Hắn đưa tay ấn lên ngực, sợ Khương Thư Yểu  thấy tiếng động.
Tạ Tuân  bên cạnh, Khương Thư Yểu ngược   sợ hãi nữa, nhưng  khó ngủ hơn cả lúc tâm thần bất định.
Nàng từ  nghiêng chuyển sang  ngửa,  chằm chằm lên trần nhà ngẩn ngơ.
Tạ Tuân  dám động đậy,   thở của nàng  giống như  ngủ, thật sự chịu  nổi sự tĩnh lặng khó chịu , mở miệng : "Không ngủ  ?"