Hắn bước  sân, phá vỡ sự yên bình tĩnh lặng đang âm ỉ dòng chảy ngầm .
Từ thị và Chu thị còn đang so găng bằng ánh mắt, đột nhiên cảm thấy  khách  mời mà đến xông , đồng thời ném ánh mắt về phía đó.
Tạ Tuân mặc quan bào rực rỡ, dáng  thẳng tắp, phong thái tuấn lãng, bước  ánh chiều tà đến gần quả thực là nam nhân tuyệt sắc độc nhất vô nhị  đời.
Trên mặt các nàng vẫn mang nụ , nhưng ánh mắt còn sắc bén hơn lúc nãy vài phần.
Giờ  về  gì, thật chẳng đúng lúc chút nào!
Tạ Tuân như   , đáp  bằng nụ  tương tự, cung kính : "Đại tẩu, nhị tẩu." Nhìn  vẻ   gì  đúng, nhưng Chu thị và Từ thị đều cảm nhận  sự  vui của .
"Tam ." Hai  gật đầu,   ý định rời .
Không khí từ đây chìm  tĩnh lặng.
Ánh chiều tà rực rỡ muôn trượng, hoàng hôn lộng lẫy, Khương Thư Yểu đang đắm chìm trong bầu  khí yên bình của năm tháng bỗng rùng .
Lại nữa , cái cảm giác kỳ quái như đang ở giữa một cuộc chiến  xuất hiện, cảm giác khó hiểu  rốt cuộc là  chứ!
Sau khi Từ thị và Chu thị rời , Khương Thư Yểu cho  bưng phần vịt  còn  .
Tạ Tuân  quan phục trở về, thấy vịt   bàn, tâm trạng ấm áp hẳn lên: "Đây là cố ý để  cho  ?"
Khương Thư Yểu do dự một chút, ngượng ngùng gật đầu: "Ừm." Ban đầu nàng định để  cho Tạ Tuân cả một con, kết quả mấy  họ  kìm  cơn thèm, ăn chỉ còn   đến nửa con.
191
Tạ Tuân  nàng xác nhận, lặng lẽ thở phào.
Rồi  khẽ sững ,  đúng,   căng thẳng thế  chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-186.html.]
Gạt bỏ sự nghi hoặc trong lòng, Tạ Tuân nhanh chóng giải quyết hết vịt , ngay cả bánh tráng sen cũng chấm sạch hết nước sốt.
Theo thói quen hằng ngày của ,  khi dùng xong bữa tối sẽ đến thư phòng  sách một lúc, đến lúc nên nghỉ ngơi mới đến Đông sương phòng ngủ.
 hôm nay   trái thường,  đến thư phòng  sách, mà  theo Khương Thư Yểu đến bếp loanh quanh.
Khương Thư Yểu bận rộn chuẩn  thức ăn cho ngày mai,  để ý đến .
Hắn khẽ ho một tiếng: "Gần đây nàng thường xuyên ở cùng đại tẩu nhị tẩu ?"
"Cũng bình thường thôi,  ?" Khương Thư Yểu tay  ngừng.
"Ừm,   gì, chỉ hỏi thôi." Tạ Tuân   rõ ràng.
Khương Thư Yểu  để tâm, tiếp tục công việc.
Tạ Tuân im lặng , đột nhiên  lên tiếng: "Đại tẩu thường xuyên đưa con đến đây ?"
Khương Thư Yểu dừng việc đang , lau tay, nhíu mày  : "Đâu ,    hỏi ?" Kỳ kỳ quái quái.
Tạ Tuân cũng  hiểu    hỏi điều ,  tự nhiên : "Không  gì, chỉ là thấy nàng thường ngày buồn tẻ trong viện,   nhiều với tẩu tẩu cũng ." Vừa chân thành   chút miễn cưỡng.
"Đương nhiên." Khương Thư Yểu thu dọn xong nguyên liệu cần dùng ngày mai, xoay   khỏi nhà bếp nhỏ,    : "Đặc biệt là nhị tẩu, nhị tẩu...   đấy, tẩu   ơn cứu mạng với , hơn nữa  cảnh bản  cũng khiến  thương xót,  luôn  ở bên cạnh tẩu  nhiều hơn, an ủi tẩu ."
Tạ Tuân  theo  nàng, lặng lẽ lắng .
Đây là  đầu tiên nàng đem chuyện nhị phòng   nghiêm túc  mặt Tạ Tuân: "Nói thật, bên nhị phòng khá là phiền lòng. Ta nghĩ nếu nhị tẩu ở cùng   thể quên  lo lắng, vui vẻ thưởng thức món ngon thì còn gì bằng, đây chẳng  là chân lý của ẩm thực ?"
Bàn luận về ca ca   mặt Tạ Tuân luôn  , Khương Thư Yểu  xong cảm thấy  ngượng,   thêm nữa.
Tạ Tuân  theo nàng  Đông sương phòng,  trong sân một lúc, lặng lẽ suy nghĩ.
DTV
Dù Khương Thư Yểu  thổ lộ tâm sự với ,  cũng  thể hiểu  nỗi lo trong lòng nàng. Nghĩ đến chuyện nhị ca của  mù quáng trong chuyện thê ,   nhịn  mà thở dài.