Vừa  phòng, thấy Tạ Tuân và Khương Thư Yểu đều ở đó, còn lão phu nhân mặt đầy giận dữ, hiển nhiên là đang tức giận.
Nàng  vội vàng tiến lên khuyên giải, khuyên một lúc, lão phu nhân mới nguôi giận.
Lão phu nhân hết giận, nhưng vẫn    thấy Khương Thư Yểu, vẫy tay : "Các ngươi lui xuống , Bá Uyên ở ,   lời   với con."
Từ thị gật đầu, kéo Khương Thư Yểu  khỏi Thọ Ninh Đường.
DTV
Khương Thư Yểu đợi Tạ Tuân bên ngoài phòng, Từ thị định trở về phòng .
Chưa   bao xa,  thấy Chu thị chống gậy khập khiễng  tới, vội vã đến nỗi khi bước qua cổng viện suýt ngã.
Nàng  nhanh chóng bước tới, vội vàng đỡ lấy: "Sao  vội vàng thế?"
Chu thị  định  hình, hỏi: "Nghe  tam    áp giải đến Thọ Ninh Đường?"
Từ thị gật đầu: "Tam  đang ở trong đó."
"Vậy thì ." Chu thị thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy , nửa đêm  ngủ,    Lý ma ma bắt gặp ở gần nhà bếp lớn?"
"Phải."
"Nghe  còn ở  mái nhà?"
"Phải."
Chu thị đầy vẻ nghi hoặc: "Muội  đến đó  gì?"
Từ thị vẻ mặt  kỳ lạ: "Cái đó... tam  cũng ở đó."
"Ơ?" Chu thị lập tức tưởng tượng  đủ thứ: "Vậy thì  gì  , hoa tiền nguyệt hạ, phu thê lên mái nhà ngắm trăng tâm sự,  gì sai?"
Từ thị hiểu nỗi buồn bực của nàng , : "Bọn họ lên mái nhà   để tâm sự yêu đương, mà là để ăn vụng."
213
Chu thị: "...?"
"Còn lén lút trèo  nhà bếp lớn  đồ ăn đêm, mà  bắt đầu từ hai ngày . Nghe Lý ma ma  khi bắt  , hai  họ mỗi  đang ôm một cái bát to   mái nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-208.html.]
Chu thị: "... Ta thấy  vẫn nên về  ngủ thì hơn."
Từ thị: "... Ta cũng nghĩ . Này,  cẩn thận chút,  ngưỡng cửa kìa."
"Biết ."
"Thôi, để  đỡ  về. Sao  ngoài mà  dẫn theo nha ?"
"Không  tẩu cũng  dẫn nha  ,   , đừng, đừng chạm  , ai cần tẩu đỡ chứ? Ta   què."
Chu thị chống gậy, rốt cuộc  đủ linh hoạt,  Từ thị một tay nắm lấy, miệng thì chê bai nhưng vẫn để nàng  đỡ về nhị phòng.
Khí sắc trong Thọ Ninh Đường chẳng nhẹ nhàng chút nào.
Lão phu nhân trải qua nhiều năm tháng,  những việc    thấu.
Bà  trầm giọng hỏi: "Con  thái độ gì với Khương thị?"
Tạ Tuân chỉ đáp: "Nàng là thê tử của con."
"Thê tử?" Lão phu nhân hừ  một tiếng: "Ngày  Tương Dương Bá phủ cầu đến tận nơi Hoàng hậu, suýt nữa  khiến Thánh thượng ban hôn, chúng  giả vờ  , vội vã cầu hôn  khi Thánh chỉ ban xuống, chẳng  là để  đường lui khi hưu thê ? Sao con   như thật lòng cầu hôn ."
Tạ Tuân im lặng vài giây, nghiêm túc đáp: "Lúc cưới nàng quả thật   thật lòng, nhưng hiện giờ con đối với nàng thật sự chân thành."
Lão phu nhân  ngờ   đáp như , kinh ngạc  , hồi lâu  thể chấp nhận.
"Con yêu mến nàng?"
"Phải."
"Con   con đang  gì ?"
"Tất nhiên." Vì sợ lão phu nhân chê bai, Tạ Tuân   với bà  Khương Thư Yểu  cứu Tạ Bội.  thấy bà  cho rằng Khương Thư Yểu    xứng với , trong lòng Tạ Tuân vẫn  khó chịu.
Lão phu nhân   đáp dứt khoát, lòng lạnh lẽo, lời lẽ sắc bén: "Thê tử nên an phận trong khuê phòng, giúp phu quân dạy con, nàng    ? Huống hồ tiền đồ của con sáng lạn, nàng   những  ích lợi gì cho con đường quan lộ của con, ngược  còn  tổn hại danh tiếng, con chắc chắn  một thê tử như  ?"
Tạ Tuân  đồng ý với yêu cầu của lão phu nhân về "thê tử", nhưng     thể tranh luận rõ ràng với bà, chỉ đáp: "Phải, con chắc chắn. Con yêu mến nàng, chỉ lý do   đủ ."
Lão phu nhân   im lặng  ,  đó chậm rãi thốt  mấy chữ: "Ta hy vọng con đừng hối hận."