Nàng tăng tốc độ, càng ăn càng nhanh, Tạ Tuân  nàng ảnh hưởng, cũng theo đó tăng tốc, hai  ăn đến toát mồ hôi hột, chỉ thiếu nước vùi đầu  bát cơm.
Cuối cùng thật sự  thể ăn thêm  nữa, Khương Thư Yểu mới buông đũa,   thức ăn trong chậu, chỉ còn  đáy. Lúc mới  khỏi nồi, nàng còn nghĩ   quá nhiều, ước chừng nàng và Tạ Tuân chỉ  thể ăn hết một nửa,  ngờ    ăn khỏe như .
Ăn xong, Khương Thư Yểu  dạo trong sân để tiêu cơm, Tạ Tuân  trở về thư phòng  sách, đợi đến khi trong sân  còn bóng dáng nàng mới lén lút  khỏi thư phòng.
Hắn còn no căng hơn cả Khương Thư Yểu, hôm nay ở Tương Dương Bá phủ  ăn  nhiều, buổi tối  thêm một bữa, đủ lượng ăn hai ngày .
Tạ Tuân  khỏi viện  vòng vòng ngoài sân một vòng,  mới thấy thoải mái một chút,   đại ca và nhị ca đang ngắm trăng ở đình bên cạnh rừng trúc nhỏ giữ  đánh cờ, hai tên kỳ thủ dở tệ đánh một lúc là cả canh giờ,  lâu đến mức Tạ Tuân đau quặn cả  dày.
Trở về thư phòng rửa mặt lên giường, trở  mãi vẫn  ngủ  vì no,  bèn  dậy  ngoài luyện kiếm một lúc, gió đêm thổi qua, càng thêm tỉnh táo.
Sau một hồi lăn lộn như , mãi đến canh tư mới ngủ , mà ngày hôm   còn  trực ban, đương nhiên là dậy muộn.
DTV
"Gia, mang theo chút điểm tâm ăn dọc đường  ạ." Tiểu tư  cận Tri Nghiên  chạy theo  gọi.
Tạ Tuân    chỉnh tay áo, đáp: "Không ăn nữa."
"Gia, dù  cũng nên lót  một chút ạ."
"Không cần ." Tạ Tuân  đến cửa    trở , suýt nữa đụng  Tri Nghiên: "Ngọc bội của  ?"
"Đây đây ạ." Tri Mặc từ  bình phong chạy , đưa ngọc bội cho Tạ Tuân.
Tạ Tuân đeo ngọc bội , vội vã   ngoài.
Tri Nghiên vẫn còn  theo  lải nhải: "Vậy gia  ngang qua cuối ngõ thì rẽ  mua một cái bánh nướng cũng  ạ."
Tạ Tuân  kiên nhẫn: "Biết ."
Chủ tớ một   nhanh một  đuổi theo, cách đó  xa truyền đến một giọng  tò mò: "Ơ,  cũng ngủ dậy muộn ?"
Tạ Tuân vội vàng dừng , nghiêng   sang.
Khương Thư Yểu mỗi tay cầm một cái bánh cuốn, khóe miệng dính tương, miệng vẫn còn nhai, má phồng lên như chuột đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-22.html.]
Đằng  nàng  theo bốn nha , mỗi  một cái, ăn  vui vẻ.
"Ta   ngủ nướng." Tạ Tuân bất lực giải thích.
Khương Thư Yểu một vẻ " hiểu ", như các đại nương sáng sớm  dạo, nhiệt tình trò chuyện: "Này, còn  ăn  ,   một phần ?"
Tạ Tuân đang định từ chối, Khương Thư Yểu  đưa phần bánh cuốn đang cầm  tay trái cho : "Cho."
Tạ Tuân  ép nhận một phần, giấy dầu cắt lớn, gấp một cái cuộn một cái,  vặn nhét  tay áo.
Hắn  kịp trì hoãn, đành  cảm ơn, vội vàng  mất.
Khương Thư Yểu  bóng lưng  rời , cảm thán: "Không cần   thật  quá."
Nàng cắn một miếng lớn bánh cuốn, ừm... Thiếu vị, vẫn  cuốn thêm que cay mới ngon.
Nhớ năm nào quán bánh cuốn  cổng trường, cách xa  ngửi thấy mùi thơm, vỏ bánh tráng mỏng mềm, đập một quả trứng, mùi trứng thơm ngát, phết tương, rắc hành lá, kẹp que cay, giăm bông, rau diếp và đồ chiên giòn, một miếng cắn xuống  nóng bốc lên trong miệng,  há miệng thở  chạy đến trường, ba chân bốn cẳng ăn xong, trong đầu chỉ nghĩ   nhất định  bảo ông chủ cho thêm đồ chiên giòn.
"Thế nào?" Nàng  đầu hỏi mấy nha .
"Ừm, ngon, vị  thật mới lạ."
"Tương cũng ngon, thêm chút  cháo chắc còn tuyệt hơn."
"Nô tỳ thích cái giòn giòn bên trong, cắn  kêu rắc rắc."
Khương Thư Yểu  chọc : "Ngon là , ăn xong   tráng thêm mấy cái."
...
Tạ Tuân thấy trời còn sớm, thở phào nhẹ nhõm, thả chậm tốc độ ngựa, rẽ từ cuối phố.
Hắn buông dây cương, để ngựa tự tìm đường về hoàng thành,  lấy chiếc bánh cuốn còn nóng hổi  khỏi tay áo.
Đằng    gọi : "Bá Uyên!"
Hắn khựng ,    phi ngựa tới, thấy  cầm bánh trong tay,  : "Huynh cũng  ăn sáng ."