"Ta  ngủ ở thư phòng."
Hắn  bằng giọng điệu cứng nhắc  gợn sóng, ôm gối, xoay  bỏ .
Khương Thư Yểu: ???
Vậy    là đang lấy gối? Hay là vì định  ngủ ở thư phòng nên mới lấy gối?
Một loạt hành động mạnh mẽ như hổ,   hóa  là kẻ ngốc.
Nàng nghiến răng gọi: "Tạ Bá Uyên!"
Tạ Tuân nghiêng đầu, sống mũi cao thẳng, đường nét bên mặt cứng cáp, thần sắc lạnh nhạt như kẻ phụ bạc vô tình bỏ rơi thê tử.
"Sao ?" Hắn hỏi.
Khương Thư Yểu hít sâu một , nghiến răng ken két: "Chàng  đây." Không kìm  cơn giận, đập mạnh lên giường hai cái: "Ngủ đây!"
"Kẻ phụ bạc vô tình" lập tức sợ hãi, ôm gối  đến bên giường,  ánh mắt giận dữ của Khương Thư Yểu, vội vàng đặt gối xuống cởi giày lên giường  xuống.
"Hừ." Khương Thư Yểu xoay  đối mặt với tường,   để ý đến .
Tâm trạng căng thẳng lãng mạn   biến mất.
Tạ Tuân  chút  hiểu: "Nàng giận  ?"
"Không ."
"Ta  ngủ ở thư phòng là vì  cảm thấy trời, trời quá nóng—"
"Hả?"
"... Là vì  tâm tư bất an."
Khương Thư Yểu   gì nữa.
Một lúc , khi Khương Thư Yểu tưởng Tạ Tuân sắp ngủ,  đột nhiên  nhỏ giọng  nhỏ giọng hỏi một câu: "Lời nàng  đêm nay   là thật ?"
Khương Thư Yểu hỏi: "Câu nào?"
"Nàng  nàng cũng mê mẩn ." Giọng  càng nhỏ hơn, nhỏ thêm chút nữa sẽ   thấy nữa.
DTV
Khương Thư Yểu bỗng cảm thấy tâm trạng  lên, nhếch môi đáp: "Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-245.html.]
Tạ Tuân   gì nữa,  tiếng   lẽ  xoay , tìm tư thế ngủ thoải mái,   còn động tĩnh gì nữa,  lẽ  ngủ.
Hắn ở bên cạnh, Khương Thư Yểu vốn   cảm giác an , cũng chìm  giấc ngủ say.
Một đêm mộng .
Sáng hôm  tỉnh dậy, bên cạnh   còn bóng dáng Tạ Tuân, Khương Thư Yểu xoa xoa thái dương  dậy, gọi Bạch Chỉ .
Bạch Chỉ từ ngoài  , hầu hạ Khương Thư Yểu dậy.
"Sao ngủ quá giờ cũng  gọi ?" Khương Thư Yểu hỏi.
"Thưa tiểu thư, cô gia  đêm qua tiểu thư rơi xuống nước  hoảng sợ, hôm nay nên ngủ thêm một lát, bảo nô tỳ đừng quấy rầy." Thời gian  Khương Thư Yểu đến kỳ kinh nguyệt, Bạch Chỉ mới    hiểu lầm nàng mang thai, lòng  khỏi thất vọng.
251
"Đã mang cơm ?"
"Đã mang , là mì nguội chuẩn  từ hôm qua, gia vị  cho riêng  một bát nhỏ theo lời dặn của tiểu thư."
Khương Thư Yểu gật đầu,  khi rửa mặt chải đầu liền bước  khỏi phòng.
Mặt trời  lên cao, nàng đưa tay che nắng,  lúc trông thấy Chu thị từ xa  tới.
Nàng  nhíu mày, sắc mặt  chút ưu sầu, nhưng khi thấy Khương Thư Yểu liền thu liễm tâm tư,  : "Không   mới dậy đó chứ?"
Khương Thư Yểu biện bạch: "Đêm qua ngủ muộn một chút."
Chu thị gật đầu đáp: "Hôm qua dạo phố ăn vặt, quả thật  chút phấn khích,  cũng ngủ  muộn." Nàng  ngước  mặt trời, thở dài: "Trời cũng nóng quá, sáng nay  nóng đến mất cả cảm giác ngon miệng, chỉ uống chút đồ mát lót  mà thôi."
" , bây giờ  chỉ  ăn chút gì đó lạnh lạnh." Khương Thư Yểu vỗ tay, mời Chu thị  về phía nhà bếp nhỏ: "Nói đến đồ lạnh,   món ngon  cho tẩu xem."
Chu thị  nàng khơi gợi tò mò, vội vàng theo .
Đến nhà bếp nhỏ, Khương Thư Yểu chỉ  chiếc dụng cụ bằng sắt đặt  bàn: "Chính là cái  đây."
Chu thị thấy dụng cụ sắt kỳ lạ, bước lên sờ thử, nhưng chẳng  nó là cái gì.
"Đây là?"
"Máy xay." Khương Thư Yểu mở máy xay, để lộ lưỡi d.a.o cho Chu thị xem: "Dùng để xay nhuyễn thực phẩm, vì  bằng sắt nên cũng  thể dùng để bào đá, nhưng  lẽ sẽ  tốn sức."
Từ  mùa hè, Khương Thư Yểu  vẽ bản thiết kế máy xay và đưa cho Lâm thị. Lâm gia chuyên về đóng tàu thuyền và vận chuyển đường thủy qua nhiều đời,  nhiều thợ khéo tinh thông cơ khí,  khi nhận  bản vẽ  nhiều  chỉnh sửa và chế tạo  chiếc máy xay .