Khương Thư Yểu  khỏi cửa,    mấy bước,   thấy tiếng cãi vã bùng nổ gần đó.
Nàng và Tạ Tuân  , theo dòng   về phía đó.
Vừa đến rìa đám đông, quản sự  thở hổn hển chạy đến: "Đại tiểu thư,   gây rối."
DTV
Trong lòng Khương Thư Yểu   dự đoán  , đối với việc   ngạc nhiên, bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì ? Ngươi từ từ ."
"Thưa tiểu thư, việc là như vầy. Tiểu thư sai tiểu nhân theo dõi mấy kẻ hành tung bí hiểm , tiểu nhân tự nhiên tuân lệnh. Mấy kẻ đó  dò la bí phương  dụ dỗ đầu bếp, mà là tìm một quán,  xuống gọi món. Trong đó  một kẻ ăn  nửa chừng, đột nhiên nôn mửa, bảo thức ăn  sạch sẽ,  hai kẻ còn  cũng nôn theo, đồng loạt chỉ trích thức ăn  vấn đề, cãi vã với tiểu nhị."
Chưởng quầy phẫn nộ : "Không ngờ còn  kẻ vô  dám đến địa bàn Lâm gia gây sự, chúng   đưa bọn chúng  báo quan ."
Khương Thư Yểu liếc  đám  đang cãi vã, thở dài: "Nơi đây   xưởng đóng thuyền, xung quanh  xem  là dân thường, các ngươi cứ thế áp giải  báo quan, liệu  thuyết phục    ?"
"Cái ..." Chưởng quầy cũng  đầu kinh doanh ẩm thực, do dự : "Người của chúng   giải thích rõ ràng, thức ăn  sạch sẽ  , đến công đường tự khắc sẽ rõ."
Tạ Tuân  bên cạnh xem, xen : "Còn nữa, quán  liên tiếp  ba  nôn mửa, gây sự, dù   oan ức, tối nay sinh ý cũng sẽ giảm sút, thậm chí  thể ảnh hưởng đến sinh ý của cả con phố trong mấy ngày tới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-259.html.]
Nói đến đây, chưởng quầy cũng tức giận: " ! Thật ghê tởm! Nếu là cạnh tranh công khai  mưu tính tranh đoạt thì cũng thôi,  dùng những thủ đoạn hèn hạ để gây khó dễ,  là tổn hại lớn cũng  đến mức, chỉ là khó chịu, cứ thỉnh thoảng  đến một , phiền cũng phiền chết."
265
"Mấy ngày     chuyện gì, hôm nay   lưu manh  trộn ?" Khương Thư Yểu  quá rõ về những tranh đoạt lợi ích đằng .
Đã mở phố ăn vặt, Lâm gia tự nhiên  điều tra lai lịch các thương gia, chưởng quầy đáp: "Mấy ngày  các nhà đều xem chuyện , tưởng rằng phố ăn vặt của chúng   thành khí hậu, dù  nhiều cửa tiệm cũng chỉ là cho dân thường ăn,  gì đáng e ngại. Nào ngờ gần đây, thực khách ngày càng đông,  kể bình dân  phú quý đều đến nếm thử, những thực khách vốn thích đến tửu lâu giờ ngày càng ít đến tửu lâu,  đến bên  ăn, rõ ràng    cùng nghề,  cản trở họ, tự nhiên  kẻ sốt ruột."
Tạ Tuân dù  cũng là quan văn, hiểu rõ những chuyện   ít: "Mấy kẻ   đưa đến công đường, nhiều lắm cũng chỉ ăn vài gậy, giam vài ngày là , như chưởng quầy , tuy   tổn hại gì đến sinh ý, nhưng gây khó chịu thì chắc chắn ."
Chưởng quầy phụ họa: " . Lâm gia   Tương Dương Bá phủ  hậu thuẫn, nhưng  lưng các tửu lâu khác cũng  , chẳng kém gì chúng . Ôi, chúng  cũng là   ăn, tự nhiên  cướp cơm  khác là  , nếu  kẻ  chen chân  nghề vận tải thuyền bè, Lâm gia cũng sẽ  động thái, nhưng... nhưng ai ngờ  những vị quan   văn nhân phong nhã   đến đây dùng bữa chứ." Chuyện  sẽ  đơn giản như  mà kết thúc,   chắc chắn sẽ  động tác lớn: "Chỉ tiếc là Quý phi nương nương từ khi  cung  thề  can thiệp  chuyện  ăn của Lâm gia nữa, nếu  chúng  cũng  đến nỗi  ức chế như , nhất định sẽ răn đe một phen những kẻ  nhúng tay ."
Khương Thư Yểu     ,  khỏi cùng lo lắng: "Vậy    bây giờ? Nếu mẫu  ở đây, nhất định sẽ  cách xử lý."
Tạ Tuân  bên cạnh, hắng giọng: "Khụ."
Khương Thư Yểu  đầu, mơ hồ   một cái.