Lời  nhắc nhở Chu thị, con gái   thể  nàng   hỏng danh tiếng. Nàng   chút sốt ruột: "Mẹ, dù  thể uốn nắn  quy củ ngay, thì để nàng  đến chép kinh mỗi ngày rèn giũa tính nết cũng ,  mong nàng  hiểu nhiều lễ nghi, chỉ cần im lặng dự tiệc là đủ ."
Từ thị lúc  mới phụ họa: "Muội   đúng, để nàng  đến hầu hạ một thời gian,  rảnh rỗi thì dạy bảo vài câu, lâu ngày ắt sẽ   đổi."
Chu thị nghẹn lời, Từ thị  thật là  bao giờ quên nịnh bợ lão phu nhân. Trong Tạ Quốc Công phủ chỉ  nhị phòng  con gái đích xuất, đại phòng tự nhiên  cần  lo lắng, nhưng cái dáng vẻ điềm tĩnh kín đáo muôn thuở của Từ thị, khiến nàng   thế nào cũng   mắt.
"Không  ,   gần đây hai tiểu thiếu gia cứ  chạy đến chỗ nàng , gần mực thì đen gần đèn thì rạng, đại tẩu nên chú ý hơn đấy."
Sắc mặt Từ thị   đổi, lời   tai dường như  hề hấn gì, nhưng  khỏi Thọ Ninh đường thì sắc mặt nàng    đổi.
Nàng  suy  nghĩ , vẫn  chút lo lắng: "Mấy ngày nay A Chiêu và A Diệu  đến chỗ nàng  chứ?"
Ma ma cúi đầu đáp: "Vâng, hai vị thiếu gia ngoài gặp , thì chỉ ở trong phòng  sách luyện chữ."
Từ thị  mới thở phào nhẹ nhõm, thì  ma ma tiếp tục : "Chỉ là... Tam phòng thường xuyên gửi đến một  bánh ngọt mới lạ, các thiếu gia đều  thích..."
Từ thị đột nhiên dừng , quở trách: "Đây là lời gì, chẳng lẽ    lòng  gửi đồ ăn cho con trai ,  còn  bất mãn ? Ta là   phân biệt  trái như  ?"
Ma ma liên tục nhận .
Từ thị trở về phòng,  xuống uống vài ngụm  nóng, càng nghĩ càng thấy  , luôn sợ  hành xử giống như tiểu cô tử chua ngoa khắc nghiệt và Chu thị ngu ngốc nông cạn của nhị phòng. Việc Khương thị qua  với đại phòng, dù là đơn thuần yêu thương hai đứa trẻ  là  lấy lòng, thì việc  cứ một mực phản đối   vẻ khắc nghiệt vô lễ.
Nghĩ thông suốt, nàng   dậy  đến thư phòng của Tạ Chiêu và Tạ Diệu,  bước  phòng  ngửi thấy mùi thơm sữa thoang thoảng.
Tạ Chiêu và Tạ Diệu mỗi đứa chiếm một đầu án thư, đang chuyên chú luyện chữ. Ngoài song, nắng ấm  đủ, gió nhẹ lay cành lá khẽ đung đưa, hai đứa thỉnh thoảng  cầm lấy những chiếc bánh nhỏ vuông vức đặt  đĩa giữa bàn, ăn một miếng là hết một cái, hai má phồng lên. Ngay cả Tạ Diệu vốn biếng ăn cũng đưa tay lấy mấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-26.html.]
Thần sắc Từ thị dịu dàng hơn nhiều,  ở cửa  một lúc, mãi đến khi Tạ Chiêu  thấy nàng , nàng tamới bước  phòng.
"Mẹ." Tạ Chiêu buông bút lông, nhảy xuống khỏi ghế đẩu.
Từ thị xoa đầu nó, nó né tránh  cho nàng  chạm , kéo tay áo nàng   về phía bàn: "Mẹ, bánh kem Tam thẩm mẫu cho,  nếm thử ."
Từ thị  những chiếc bánh  mắt  đĩa, nuốt nước miếng, chắc là ăn  sẽ mềm xốp thơm ngon, ở giữa kẹp cái gì ? Nhìn thật tươi mới...
Nàng  vội dừng suy nghĩ, mỉm  dịu dàng, lắc đầu: "Không cần ." Nàng  còn  thèm ăn đến mức đó.
Tạ Chiêu thuận tay nhặt mấy cái  đĩa nhỏ sứ, đưa cho nha  bên cạnh Từ thị: "Không   thích ăn bánh ngọt lắm , cái  ngon hơn bánh ngọt khác nhiều, ngay cả tứ  cũng thích ăn."
Tấm lòng hiếu thảo của Tạ Chiêu, Từ thị từ chối  , đành  để nha  mang về phòng  cất.
Mẫu tử hàn huyên một hồi, Từ thị trở về buồng,  bánh kem  bàn vô cùng do dự.
Làm sổ sách, khóe mắt liếc thấy bánh kem; mắng quản sự, mũi ngửi thấy mùi ngọt ngào...
Cuối cùng, nàng  chọn dùng một chiếc khăn tay che bánh kem , như  sẽ   thấy cũng  ngửi thấy nữa.
...
DTV
Trăng lên ngọn cây, các phòng  lượt rửa mặt tắt đèn. Từ thị vặn bấc đèn dầu, ánh nến mờ  vài phần, đợi đến khi lão gia Tạ Lý   giường, nàng  mới tắt hẳn đèn dầu.
Phu thê kết tóc hơn hai mươi năm, mỗi đêm đều trò chuyện một hồi  mới  ngủ, kính trọng  như khách, ân ái như thuở ban đầu.